ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Bây giờ nó có thể chiến đấu một trận! Thà rằng chết trận còn hơn bị người hầm! Đại ngao liều mạng chiến đấu ——

Vì thế, đại sảnh ngay trong chớp mắt biến thành chiến trường, ánh sáng loé lên, cuồng phong cuốn loạn.

Cổ Tàn Mặc thực sự rất khó hiểu. Đại sảnh này rõ ràng có thể hạn chế người hoặc vật có linh lực dưới cấp 8, vì sao linh lực của đại ngao lại không bị phong ấn? Linh lực của hai đệ tử Lưu Vân đường cũng không bị phong ấn?

Nếu như nơi này trở thành chiến trường, những người đứng đầu như Cổ Tàn Mặc vẫn còn đang quỳ ở trên mặt sàn, lúc này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, vì thế bọn họ muốn thừa cơ đứng dậy.

Nhưng một câu nói của thánh tôn đã đóng băng bọn họ: "Bốn người các ngươi tạo ra kết giới, đừng ảnh hưởng tới người vô tội."

Vì thế bốn sứ giả môn hạ của thánh tôn lập tức thiết lập một kết giới vững chắc, ngoại trừ hai người một ngao đang đánh nhau, những người khác đều nằm ở bên ngoài kết giới.

Đám người Cổ Tàn Mặc lệ rơi đầy mặt, nhưng lại không thể tìm được lý do đứng dậy, đành phải tiếp tục chịu đựng quỳ xuống.

Đại ngao rất uy vũ, vỏ cũng rất cứng, nhưng chuyển động chậm chính là điểm yếu của nó, vì thế nó chưa từng chạy đua tốc độ khi đánh nhau với người khác.

Sau khi giao chiến với hai người kia hai hiệp, vỏ bị chém hai lần, nó lập tức đưa ra pháp bảo tối thượng của mình, phun ra một màn sương đen, bao phủ lấy hai người kia......

Vì thế hai người kia giống như bị quỷ bám vào người, chợt vui chợt buồn, chợt mắng chợt giận ——

Có vẻ như học sinh Lưu Vân ban đều cực kỳ hận Tư đạo sư của mình, một khi thần trí bị mê hoặc, bọn họ liền bắt đầu mắng to lòng dạ Tư đạo sư hiểm độc, xấu xa......

Bọn họ còn tiết lộ những hành động xấu xa của vị Tư đạo sư này. Ví dụ như Tư đạo sư này thích âm thầm đùa giỡn học sinh nữ, thậm chí dâm loạn học sinh nam, nhưng không cho phép học sinh nói ra, nếu không sẽ bị đuổi học hoặc bị tra tấn có chủ ý......

Tư đạo sư này cũng đang có mặt ở trong đại sảnh, bị mắng đến nỗi đỏ mặt tía tai. Khi nhìn thấy toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh đều nhìn phía ông ta, khuôn mặt ông ta đỏ bừng: "Nói bậy! Bọn họ nói bậy! Nhất định con ngao này đang muốn gây rối, khiến bọn họ nói bậy!"

Không có người nào để ý đến ông ta, ông ta đột nhiên đứng lên và phóng về phía chiến trường: "Ta sẽ làm thịt con ngao khiến người nói hươu nói vượn này!"

Hai chân ông ta gần như bị phế vì quỳ, nhưng vẫn liều mạng lao tới, sau đó ông ta đánh vào trên kết giới do bốn môn hạ của thánh tôn giăng ra, nhưng bị bắn ngược trở về, gần như ngã ngồi ở trên mặt sàn.

Sứ giả Trừng Ác đáp một bàn tay ở trên bờ vai ông ta, giọng điệu rất ôn hòa: "Quỳ xuống!"

Vì thế ông ta lại phải quỳ xuống.

Ông ta chột dạ giải thích: "Tiểu nhân chỉ muốn chém giết con ngao này mà thôi ——"

Sứ giả Trừng Ác vẫn nói với giọng ôn hòa: "Không cần tới ngươi." Sau đó hắn thuận tay điểm huyệt đạo của ông ta, khiến ông ta không thể gây rối được nữa.

Mọi người trong Thiên Tụ Đường hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là những lão bánh quẩy giang hồ lâu năm, sao có thể nghe không biết thật giả? Chỉ sợ đạo sư này thực sự có tật xấu như vậy!

Khuôn mặt Cổ Tàn Mặc càng đỏ bừng vì xấu hổ. Tư đạo sư này là môn sinh đắc ý nhất của ông ta, ngày thường trầm mặc ít lời, đối xử với học sinh cũng rất nghiêm khắc nghiêm túc, nhưng không ngờ sẽ làm ra những sự tình như vậy ——

Ban đầu bọn họ tới đây vốn là thẩm vấn vụ án của Cố Tích Cửu, không ngờ lại tiết lộ ra một vụ bê bối thế này. Cổ Tàn Mặc cảm thấy bản thân bất lực.

Một khi đã rơi vào trong ảo cảnh thận độc của đại ngao thì rất khó thoát ra. Hai học sinh kia cũng không ngoại lệ, rất nhanh bọn họ đã tới cảnh cuối cùng của ảo cảnh thận độc, vươn tay về phía người mà bọn họ tin tưởng nhất......

Bọn họ vươn tay nắm lấy tay nhỏ của con ngao. Đại ngao lúc này vẫn đang tức giận, tất nhiên sẽ không khách khí, biến nguyên hình lớn bằng một căn nhà nhỏ, sau đó mở to miệng nhỏ, kéo hai người kia vào trong miệng mình ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi