ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Vài tên thị vệ bên người này đều là tâm phúc của hắn, chẳng những công phu cao thâm, hơn nữa can đảm cẩn trọng, làm việc ổn thỏa, thuật truy tung càng là hạng nhất.

Bọn họ muốn truy tung người nào đó cơ hồ không thể không truy được, hiện tại bọn họ lại không tìm được người, chẳng lẽ người kia đã gặp nạn? Hay là đã bị người Dung Sở bắt đi?

"Bên Tứ hoàng tử có động tĩnh gì không?" Dung Già La trầm giọng dò hỏi.

"Bẩm điện hạ, người của Tứ hoàng tử cũng đang tìm vị công tử kia......"

Dung Già La: "......"

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

Đồng thời, trong một căn phòng khác.

Khuôn mặt tuấn tú của Dung Sở đã âm trầm đến nỗi giống như trời mùa đông khắc nghiệt, hắn đập một chưởng ở trên bàn, chấn động đến nỗi toàn bộ đồ trên bàn đều rơi xuống, vỡ nát đầy đất.

"Một đám phế vật! Sao có thể mất dấu người như thế? Không phải bổn Vương đã phân phó các ngươi phong kín tất cả lối ra nơi này rồi sao?!"

Hắn một lòng muốn đoạt được huyễn hành thảo, cho nên ngay một khắc khi Cố Tích Cửu cự tuyệt đã âm thầm phân phó người mai phục hết toàn bộ lối ra của nhà đấu giá. Chỉ cần người vừa ra khỏi nhà đấu giá, người của hắn lập tức sẽ theo dõi và bắt đối phương đi, hoặc là giết chết.

Hắn cho rằng kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, nhưng lại không nghĩ rằng người nọ đột nhiên biến mất!

Thị vệ phụ trách việc này mồ hôi lạnh đầy đầu: "Thuộc hạ vô năng. Tuy nhiên, thuộc hạ xác thật đều đã phong kín tất cả các lối ra, thậm chí một con ruồi bay ra cũng có thể phân biệt đực cái, trong thời gian đó căn bản không nhìn thấy một người nào ra ngoài. Càng kỳ quặc hơn chính là, người chúng ta sắp xếp làm mật thám tại lầu hai nơi đây, chỉ cần người kia vừa ra khỏi căn phòng là lập tức có thể phát hiện. Nhưng những tên mật thám đều nói bọn họ căn bản không nhìn thấy người kia ra khỏi căn phòng. Người kia quả thực giống như đã biến mất trong không khí mỏng trong căn phòng kia......"

Dung Sở: "......"

Biến mất trong không khí?

Ngay cả khi trên đời xác thật có người có loại công phu này, nhưng để học được công phu đó cần phải có linh lực cấp 9 trở lên. Nhân tài như vậy trên đại lục này chính là sự tồn tại của lông phượng sừng lân, có thể đến được trên mười ngón tay.

Ngay cả Dung Già La được xưng là đệ nhất thiên tài, linh lực cũng còn xa mới đạt được cấp bậc kia. Tiểu gia hỏa kia tướng mạo bình thường, cái đầu thấp bé, nhìn qua cũng chỉ hơn mười tuổi cư nhiên có được năng lực như vậy?

Con vịt đã nấu chín vẫn bay như vậy, Dung Sở quả thực giống như bị người đánh vài cái tát vào mặt! Tâm tình rất tệ.

Đúng vào lúc này, thị vệ khác hắn phái đi theo công tử thiếu niên cũng quay trở về, báo cáo một tin tức khiến hắn cơ hồ hộc máu. Rõ ràng, tên thị vệ của hắn cũng đã mất dấu công tử thiếu niên kia......

Dung Sở quả thực giận tím mặt!

Đầu tiên hắn xử trí mấy tên thuộc hạ hành sự bất lực, sau đó lập tức phân phó xuống cho tất cả thuộc hạ lùng bắt toàn thành, phải bắt bằng được hai tên gia hỏa dám can đảm khiến Tứ hoàng tử hắn mất hết mặt mũi......

Dung Sở quyền thế thông thiên, trong tay chẳng những nắm giữ một đội Ngự lâm quân, còn chưởng quản một tổ chức quyền lực nhất Phi Tinh quốc —— Ám Binh Doanh (暗兵营).

Bản chất của tổ chức này tương đương với tổ chức khét tiếng thời Minh triều, Đông xưởng Tây Hán. Người bên trong đều là những bộ khoái biến thái tinh anh, thủ đoạn tra tấn người thuộc hàng hạng nhất, thuật truy tung cũng thuộc hạng nhất. Phàm là nhân vật bị bọn họ theo dõi, không có đường chạy thoát.

Nhân tài thị vệ bên người Dung Sở không ít, trong đó có người am hiểu về vẽ người họa vật, vẽ ra chân dung Cố Tích Cửu và công tử thiếu niên kia, truyền tới Ám Binh Doanh, cơ hồ như phất một tay.

Dung Sở truyền xuống một lệnh dụ, vô số ám binh thị vệ xuất động, bắt đầu tìm kiếm trong toàn bộ hoàng thành......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi