ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu trầm giọng nói: "Theo ta được biết, hành động của loài ngao thường không nhanh lắm, khi đánh nhau chúng thường dựa vào các loại thuật pháp là chính. Tuy nhiên, hai đệ tử kia bị đánh lén chỉ trong vòng một chiêu, nháy mắt kẹp chết hai người. Điều này chứng tỏ, kẻ đánh lén có khinh công cực cao, lực lượng cũng rất cường đại. Với sự suy đoán của Tích Cửu, kẻ đánh lén này có lẽ không phải là ngao, mà là người! Người này đã dùng hai chiếc vỏ ngao chém ngang lưng hai học sinh kia! Sau đó giá họa cho đại ngao và ta!"

Thánh tôn gật đầu: "Rất có lý. Nhưng ai muốn giá họa cho ngươi? Mục đích là gì? Có thù oán gì?"

Cố Tích Cửu khẽ lắc đầu: "Có lẽ mục đích chính là muốn đuổi ta ra khỏi Thiên Tụ Đường." Ánh mắt nàng đảo qua những người ở đây: "Nhưng người có chung mục định này quá nhiều."

Lời này rõ ràng đang ám chỉ ai đó, Cổ Tàn Mặc gần như dậm chân: "Không sai, lão phu và những trưởng lão khác của Thiên Tụ Đường đúng thật là muốn đuổi ngươi ra khỏi Thiên Tụ Đường, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng học sinh của mình để đánh đổi nó!"

Cố Tích Cửu nhếch môi: "Cổ Đường chủ nổi danh bao che cho học sinh của mình, mỗi một học sinh đều bảo bối cưng của ngài, ngài tất nhiên sẽ không làm điều đó, Tích Cửu tất nhiên sẽ không nghi ngờ ngài."

Lúc này Cổ Tàn Mặc mới vừa lòng, một số trưởng lão và đạo sư khác cũng nhìn nhau, không nhịn được mở miệng: "Chúng ta cũng sẽ không!" Bọn họ cũng đều yêu học sinh như con, ngay cả những học sinh có vấn đề ở Lưu Vân ban, bọn họ cũng không nỡ thương tổn ——

Ánh mắt Cố Tích Cửu bỗng nhiên dừng ở trên người Tư đạo sư: "Vị này thì sao?"

Tư đạo sư biến đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Ta cũng sẽ không dùng tính mạng học sinh của mình để làm việc này!"

Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm ông ta: "Ta hỏi ngươi, hai học sinh bị giết kia có phải do ngươi phái tới?"

Tư đạo sư sững người, ngạo nghễ nói: "Đúng thì sao? Bổn đạo sư chỉ không muốn ngươi lưu lại, làm bại hoại danh dự mấy trăm năm của Thiên Tụ Đường chúng ta! Ta bảo bọn họ chỉ cần phá nóc nhà của ngươi là được."

"Vậy lúc ấy ngươi có ở đó hay không?"

"Đương nhiên —— không có!"

Cố Tích Cửu mỉm cười: "Ồ, đúng không?" Khuôn mặt nhỏ của nàng đột nhiên giãn ra: "Đại ngao, phun một ngụm khói vào ông ta!"

Đại ngao thổi một ngụm khói ảo cảnh thận độc ra, nó có thể khiến người ta nói ra vô số lời nói thật ở trong lòng!

Tư đạo sư đã tận mắt chứng kiến lợi hại của ảo cảnh này, vừa nghe thấy vậy thì khuôn mặt lập tức biến sắc, muốn trốn: "Ngươi làm gì vậy? Nó dơ như vậy, đừng phun ta......"

Đại ngao sớm đã nhảy tới, mở vỏ và phun ra một luồng khói đen dày đặc: "Lão tử mới không dơ!"

Tư đạo sư đã bị phong ấn linh lực và bị điểm huyệt, căn bản không thể tránh né, cũng không thể dùng linh lực để thổi tan khói đen. Ông ta ngay lập tức chìm trong màn sương đen, ngã vào bên trong ảo cảnh thận độc.....

......

Một khắc sau (15ph), sắc mặt Tư đạo sư bắt đầu đỏ bừng, thao thao bất tuyệt.

Không ai ngờ tới, người mà ông ta thống hận nhất ở trong nội tâm sâu thẳm của mình lại là Cổ Tàn Mặc, ân sư đã từng truyền thụ sự nghiệp cho ông ta——

Ông ta mắng Cổ Tàn Mặc là người bảo thủ, cứng đầu, thiên vị một đạo sư khác, khiến ông ta là một đạo sư ưu tú như vậy phải dạy một lớp tồi như thế ——

Không ai ngờ rằng, một vị đạo sư ngày thường tao nhã có lễ, khi mắng người lại vô cùng độc ác, có thể so sánh với nữ nhân đanh đá trên đường, khiến mọi người đều tái mặt.

Khuôn mặt Cổ Tàn Mặc tái mét!

Tam quan của ông đã bị dập nát......

Đây vẫn chưa phải là nội dung nóng nhất, nội dung nóng nhất nằm ở phía sau.

"Hồ Thanh Thanh, bảo bối, không ngờ ngươi lại tự động hiến thân cho ta. Yên tâm, chẳng phải là đuổi nha đầu kia ra ngoài hay sao, bổn đạo sư đã có biện pháp khiến nàng ta tự động lựa chọn cút đi......"

Ông ta vừa nói vừa bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, vật nhỏ phía dưới cũng bắt đầu cương cứng, sẵn sàng tấn công ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi