ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Bỗng nhiên cánh tay tê rần! Giống như nàng đã bị cái gì đột nhiên kẹp lại, lần này khiến nàng mồ hôi đầy đầu tỉnh lại.


Nàng vừa mới mở to mắt, lập tức nhìn thấy đại ngao.


"Chủ nhân! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!" Tiểu oa nhi trong vỏ ngao đang chống nạnh nhìn nàng: "Nếu ngươi vẫn không tỉnh lại, ta nhất định sẽ bấm gãy cánh tay ngươi!"

Cố Tích Cửu: "......" Thì ra nàng tỉnh dậy từ trong ác mộng là do đã bị đại ngao kẹp tỉnh ~!

Cánh tay nàng vô cùng đau đớn, có thể thấy được đại ngao đã kẹp rất chặt.
Cố Tích Cửu đen mặt, nàng chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi, đại ngao cần phải dùng tới bạo lực như vậy để đánh thức nàng?

Không đúng, ngày thường dù nàng mệt mỏi cũng sẽ không ngủ say như chết như vậy, lần này vì sao lại thế?

Nàng nhìn về phía đại ngao, đại ngao đang ở nơi đó giương vỏ khoe khoang: "Nương, không ngờ có người dám dở trò mộng ảo ở trước mặt lão tử, thật đúng là mù mắt chó! Lão tử giỏi nhất là phá chuyện này."


Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng: "Mộng ảo?"

"Đúng vậy, chủ nhân, ngươi thiếu chút nữa đã bị người dùng mộng ảo khống chế! May mắn ta anh minh thần võ, kịp thời phát hiện có điều gì đó không đúng, lập tức phá hủy ảo cảnh trong mơ, đánh thức ngươi."

Thì ra đó chỉ là ảo cảnh trong mơ? Không phải những gì thật sự đã xảy ra......


Cố Tích Cửu lau mồ hôi trên trán một chút, trong lòng không biết may mắn hay là thất vọng.


Nàng liếc xéo đại ngao một cái: "Cách phá hủy mộng ảo chính là dùng vỏ kẹp ta?"

Đại ngao đúng lý hợp tình: "Ta từng gọi ngươi nhiều lần, nhưng ngươi ngủ giống như heo, gọi thế nào cũng đều không tỉnh, ta chỉ có thể dùng vỏ kẹp ngươi.
Ngươi đừng xem thường vỏ của ta, bản thân nó đã có công hiệu phá tan ảo mộng......"

Cố Tích Cửu nhảy xuống giường, thuận thế hoạt động cánh tay một chút.


Đau quá! Nàng đoán chừng cánh tay đã bị bầm tím vì bị kẹp.


Nhưng hiện tại nàng không quan tâm tới điều này, nàng đang cảm thấy khó hiểu, nơi nàng đang ở có thể nói là nơi an toàn nhất trên thế gian, ai có thể thần không biết quỷ không hay dùng thuật mộng ảo để khống chế nàng?

Nàng nghiêng tai lắng nghe một cách cẩn thận, bên ngoài vẫn mưa gió ầm ầm, và ở trong mưa gió dường như có tiếng động lạ vang lên......


Thậm chí nàng có thể cảm nhận được một chút âm khí lạnh lẽo, đang len lỏi qua các khe hở nơi cửa sổ tiến vào.



Tâm trí của nàng vừa động, người đã xuyên ra bên ngoài cửa sổ.


Bên ngoài âm khí càng nặng nề hơn, thậm chí mưa bụi dường như cũng ẩn chứa âm khí lạnh băng, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh thấu xương khi bị nhiễm vào người.


May mắn hiện tại Cố Tích Cửu đã đạt tới linh lực cấp 5, linh khí hộ thể được mở ra, những hàng mưa bụi còn chưa dừng ở trên đầu nàng liền tự động tách ra hai bên, một giọt cũng không rơi xuống người nàng.


Nơi nàng ở là hậu viện, tường viện cao lớn, trên tường còn có phù chú phức tạp.
Khi mưa rơi xuống khoảng trông trên tường dường như bị chặn lại, rơi xuống riêng rẽ, cũng không có mưa ở trên tường.


Tiếng động mơ hồ vang lên từ bên ngoài bức tường, giống như tiếng đánh nhau.


Cố Tích Cửu vốn là kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp phi người lên, đầu tiên là dừng ở trên tường, nhìn ra phía ngoài viện, sửng sốt sững người.


Bên ngoài có một đám người mặc đồ trắng với bộ mặt dữ tợn, đang tấn công dữ dội về phía bên này.

Bộ dáng của đám người mặc đồ trắng rất kỳ lạ, ngũ quan giống như dùng nét bút vẽ lên.
Sắc mặt trắng bệch giống như quần áo trên người, tay chân cực kỳ mềm mại, có thể vặn vẹo giống như rắn......


Công phu của đám người áo trắng vừa quái dị vừa không thấp.
Càng kỳ dị hơn chính là, bọn họ đều im lặng, ngay cả khi bị người ngăn cản bọn họ chém một đao biến thành hai nửa, bọn họ cũng không hề chảy máu, cũng sẽ không la hét.
Bọn họ chỉ anh dũng tiến về phía trước, tiếp tục tiền về phía trước!

Người ngăn cản bọn họ chính là Trừng Ác sứ giả ——

Cho đến tận bây giờ, Cố Tích Cửu mới được chứng kiến công phu của Trừng Ác sứ giả.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi