ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Nàng ngẫm nghĩ, quyết định lấy thêm một chút điểm tâm từ chỗ thánh tôn.

Nhưng tiền viện im ắng, không nhìn thấy bóng người nào.

Trong lòng nàng hơi trầm xuống, cố gắng gọi từ bên ngoài một tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng hồi âm, vì thế quyết định bước vào.

Trong phòng, viên dạ minh châu đã sáng lên, nhưng cũng không có người, không biết thánh tôn đi đâu.

Nàng lại đến trước viện, muốn tìm bốn sứ giả, không ngờ bọn họ cũng không có ở đó.


Chẳng lẽ thánh tôn đã mang người rời đi?
Vậy hắn có quay về nữa hay không?
Thôi, thánh tôn nổi danh xuất quỷ nhập thần, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tất nhiên sẽ không chào hỏi bất cứ người nào, đương nhiên càng sẽ không chào hỏi nàng.

Nàng quyết tâm vẫn nên tìm ba linh sủng của mình trước, đi chơi bên ngoài một ngày cũng nên trở lại rồi!
Đại ngao và nàng đã thành lập huyết khế, có thể cảm ứng lẫn nhau.

Cố Tích Cửu tĩnh thần một lát là có thể cảm nhận được vị trí và cảm xúc của nó.

Đại ngao dường như có chút phẫn nộ, có chút sợ hãi, còn có chút đắc ý?
Hơn nữa nó đúng là đang ở sau núi ——
Chuyện gì khiến nó có cảm xúc phức tạp như vậy?
Cố Tích Cửu ngẫm nghĩ, tính toán khoảng cách một chút rồi thuấn di qua đó.

Sau đó nàng nhìn thấy một cảnh tượng khiến huyết áp của nàng tăng lên.

Chỗ sâu trong rừng rậm có một cái hồ, trên bờ hồ có một gò đất, năm người mặc quần áo đồng phục học sinh Tử Vân ban có màu tím nhạt, đang xếp thành một vòng quanh nơi đó.

Và ở giữa vòng chính là đại ngao.


Đại ngao đã hiện ra nguyên hình, cỡ bằng một căn phòng nhỏ.

Nó mở vỏ ra, trong vỏ là một tiểu oa nhi giống như bị thương, khóe miệng máu tươi đầm đìa, bị què một chân, hiển nhiên nó đã ăn lỗ nặng, nhưng khí thế của nó không nhỏ, hai tay nhỏ chống nạnh, kêu gào ở nơi đó:
"Các ngươi không thể làm gì lão tử! Lão tử là linh sủng của môn nhân thánh tôn.

Nếu giết lão tử, chủ nhân nhà ta sẽ liều mạng với các ngươi! Chủ nhân nhà ta sẽ đánh các ngươi, thánh tôn lão nhân gia chắc chắn cũng không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi! Không một ai trong số các ngươi sống sót!"
Cố Tích Cửu không nhịn được đỡ trán, sao nàng có cảm giác những lời này của đại ngao có chút muốn bị đánh?
Giống như những kẻ phản diện trong phim điện ảnh, chó cậy thế chủ......!
Nàng đứng ở vị trí này không tệ, có thể che dấu thân hình, lại có thể quan sát tình huống ở hiện trường, còn có thể nghe thấy những người đó nói chuyện.

Dường như uy hiếp của đại ngao nổi lên tác dụng, đám học sinh Tử Vân ban đang vây quanh nó liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói: "Chúng ta vẫn không nên đánh nó, chủ nhân của nó không hề dễ chọc."
Có người không phục: "Không dễ chọc thì như thế nào? Nàng không thể không nói lý, đúng không? Con ngao này đã nuốt toạ kỵ của chúng ta......!Nếu cứ buông tha nó như vậy, ta không cam lòng!"
"Đúng vậy! Ta không phục! Nữ nhân kia có bản lĩnh gì? Chỉ có linh lực cấp 5, thậm chí không bằng học sinh hạng bét trong Lưu Vân ban! Nàng ta đúng là ngôi sao chổi, gần đây đã hại chết ba học sinh Thiên Tụ Đường chúng ta, còn hại Thanh La bị thương nặng như thế, đến bây giờ vẫn không có sức gượng dậy......"

"Đúng vậy, nàng ta thậm chí khiến Cổ đường chủ của chúng ta phải chịu hình phạt nặng như vậy, không biết nàng ta có năng lực gì, ta thật sự không hiểu thánh tôn vì sao lại thu nhận nàng làm môn nhân? Lớn lên xinh đẹp hay sao?"
"Đẹp?" Có người cười mỉa, chậm rãi nói: "Ta nghe nói nàng ta có danh tiếng là xấu nữ ở Phi Tinh Quốc."
"Đó là bởi vì trên trán nàng ta có cái bớt." Có người cũng nở nụ cười: "Nhưng ngũ quan của nàng ta cũng không xấu.

Nghe nói nhìn kỹ còn có chút thanh tú."
"Có lẽ các ngươi chưa nhìn thấy dung mạo hiện tại của nàng ta.

Hiện tại vết bớt trên trán nàng ta gần như biến mất.

Ta nhìn thoáng qua từ xa, nàng ta trông khá xinh xắn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi