Edit & Dịch: Emily Ton.
Cố Thiên Tình hít nhẹ một hơi, chôn khuôn mặt nhỏ ở phía sau lưng hắn: "Lần đó xem như sửu bát quái kia mạng lớn, kỳ quái, Dung Nghi đã chết như thế nào? Công lực của hắn không phải sắp sửa đạt tới linh lực cấp 4 hay sao? Ngay cả ngươi và ta cũng không tới gần người hắn được, bằng không lần đó ta bị hắn đùa giỡn cũng không đến mức trốn không thoát, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên......"
Dung Ngôn siết chặt nắm đấm tay mình: "Ta cũng thực buồn bực, kế hoạch của chúng ta vốn rất hoàn hảo, một hòn đá ném trúng hai con chim, giúp ngươi báo thù bị đùa giỡn lần đó, cũng diệt trừ được nha đầu sửu bát quái kia. Không nghĩ tới lại bị bại lộ như vậy, càng muốn mệnh chính là, Hỗ đại nhân tựa hồ hoài nghi chuyện này là do ta làm......"
Trên mặt đẹp của Cố Thiên Tình cũng hiện lên nét buồn bực, nhưng vẫn mở miệng an ủi hắn: "Người không phải ngươi giết, trong lòng chúng ta không có quỷ, không cần sợ."
Dung Ngôn lắc đầu: "Chủ yếu là chuyện này quá trùng hợp. Hỗ đại nhân bọn họ chỉ sợ nghĩ rằng ta muốn vu oan cho Lục muội ngươi, cố ý nghĩ cách giết Dung Nghi trước...... Hơn nữa, ta vẫn luôn bất hoà với Dung Nghi. Năm kia hắn còn từng nhục nhã ta trước mặt mọi người, khiến ta...... khiến ta chịu nhục dưới háng của hắn, căn bản không để vào mắt hoàng tử như ta. Hiện tại hắn xảy ra chuyện, chỉ sợ người có hiềm nghi lớn nhất chính là ta!"
Cố Thiên Tình ngây người ngẩn ngơ: "Không thể, đúng không?"
Dung Ngôn cười lạnh: "Sao lại không thể? Nếu ta không biết nội tình, sự tình phát triển đến bước này, chỉ sợ ta cũng sẽ nghĩ như vậy!"
Cố Thiên Tình cắn răng: "Cho dù...... cho dù bọn họ sẽ nghĩ như vậy, nhưng bọn họ rốt cuộc không có chứng cứ, ngay cả khi bọn họ hoài nghi ngươi thì thế nào? Hơn nữa, ngươi là hoàng tử tôn quý, bệ hạ lại rất sủng ái ngươi, đừng nói ngươi không giết Dung Nghi, cho dù là ngươi giết hắn, bệ hạ cũng không thật sự sẽ xử trí ngươi."
Dung Ngôn lắc đầu: "Khó nói! Dung Nghi dù sao cũng là độc đinh của hoàng thúc Lư Vương, hắn vẫn luôn được hoàng thúc cưng chiều, sủng hắn giống như viên ngọc. Hiện tại hắn xảy ra sự ngoài ý muốn như vậy, hoàng thúc Lư vương mỗi ngày thượng triều đều khóc lóc ở trên đại điện, cầu phụ hoàng làm chủ, tìm kiếm hung phạm, muốn đem đối phương bầm thây vạn đoạn, báo thù cho con của hắn. Trong tay hắn đang nắm binh quyền, phụ hoàng ta bị hắn ồn ào như muốn đấu đầu, không thể từ chối lời cầu xin của hắn, đã giao trách nhiệm cho Tam Tư điều tra phá án, chuyện này chỉ sợ không thể dễ dàng xem nhẹ......"
Hai người thảo luận một hồi nơi này, Cố Thiên Tình vẻ mặt tức giận: "Đều do sửu bát quái kia, nếu không phải nàng, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy! Đúng rồi, chúng ta có thể thiết kế bẫy và đẩy nàng ra thì như thế nào? Cứ nói Dung Nghi là do nàng giết......"
Dung Ngôn cười khổ lắc đầu: "Linh lực của nàng ấy là phế phật, cũng không biết võ công, nói nàng ấy giết Nhạc Hoa Hầu với linh lực cấp 4, cũng không có người tin tưởng!"
Mặt đẹp của Cố Thiên Tình suy sụp xuống dưới, thì ra là như thế!
Dung Ngôn nghĩ nghĩ: "Thiên Tình, thời điểm Lục muội ngươi đi ra ngoài ngày đó, ngươi thật sự nhìn thấy? Có người khác cũng nhìn thấy hay không?"
Cố Thiên Tình lắc lắc đầu: "Ta sợ thời điểm nàng ấy đi ra ngoài có người ngăn trở, cố ý phân tán hộ vệ trong phủ, người mục kích chính là người đã làm chứng ngày đó......"
Dung Ngôn nhíu mày: "Hai người đó đã bị giam cầm trong nhà lao Hình bộ vì tội vu hãm nữ nhi Tướng quân. Nghe nói đã bị đánh đập rất nặng nề, bất quá hai người kia cũng rất giữ miệng, không thú nhận ngươi là người âm thầm sai sử bọn họ......"
Trong lòng Cố Thiên Tình nhảy dựng: "Lưu hai người kia lại chung quy vẫn là mầm tai hoạ. Dung Ngôn ca ca, ngươi phải nhanh chóng nghĩ cách trừ bỏ bọn họ mới có thể miễn trừ hậu họa."
"Bổn Vương minh bạch, bổn Vương sẽ nghĩ cách khiến hai người kia vĩnh viễn câm miệng!" Trong giọng nói của Dung Ngôn mơ hồ có chút sát khí.