ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Có lẽ những người nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng ở quỷ thị hôm nay đều có ý nghĩ giống hắn, đều bị nàng làm cho mù quáng.

Những người đó sẽ cảm thấy khả năng lời nói Cố Tích Cửu có thể chữa khỏi cho Thiên Linh Vũ không hoàn toàn là khoác lác, có mức độ đáng tin.
Ngày mai mọi người sẽ âm thầm đánh cuộc, những người đặt cuộc nàng tuyệt đối không trị khỏi cho Thiên Linh Vũ, tuyệt đối sẽ mất mặt có thể sẽ giảm bớt một ít.
Nha đầu kia có thể nhìn ra Thiên Linh Vũ thật ra đã trúng cổ?
Liệu nàng có nhìn ra được, tất cả đều do Thiên Linh Thiên hắn giở trò quỷ?
Có lẽ là không thể nhìn ra, đúng không?
Rốt cuộc, kẻ thần bí lúc trước đưa những thứ này cho hắn từng nói, cổ này rất kỳ lạ, trên đời này không người nào có thể nhận ra.
Người nọ còn nói, chỉ cần hắn không tự nguyện ăn giải dược và vận hoá giải dược, cổ kia sẽ không thể loại trừ......

Muốn hắn tự nguyện uống dược đuổi cổ? Không có cửa!.

Tiên Hiệp Hay
Nếu thực sự có một ngày hắn bị bại lộ, hắn thà rằng chết cũng sẽ không giải cổ! Cho dù bị buộc phải ăn giải dược, chỉ cần hắn không hợp tác vận hoá giải dược kia, bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp.
Nếu ép hắn đến đường cùng, hắn sẽ dùng bí pháp tự nổ, kéo theo Thiên Linh Vũ đồng quy vu tận!
Trong mắt hắn hiện ra một sự quyết tuyệt âm ngoan, ngón tay cũng nắm chặt ở trong ống tay áo!
Nhưng mấy ngày gần đây, thái độ của tiểu tử Thiên Linh Vũ thật sự có chút kỳ lạ, để đảm bảo an toàn, hắn vẫn nên nhanh chóng trở về ăn đan dược phẩm cấp 4 quan trọng hơn.
Chờ vận hóa thành công, hắn có thể không cần phải luyện công cùng lúc mỗi ngày với Thiên Linh Vũ, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
Hắn biết Thiên Linh Vũ quay về sẽ luyện công, vì thế không dám trì hoãn, vội vàng rời đi.
Bóng dáng của hắn giống như sao băng lao qua bầu trời, nhưng phía sau lưng hắn lại xuất hiện bóng dáng hai người, theo sát hành tung của hắn......
Bóng dáng của hắn vừa biến mất, trên một cây đại thụ cách đó không xa, bóng dáng Cố Tích Cửu loé lên từ trong không khí mỏng.
Thuật ngụy trang của nàng quá giỏi, một thân váy đen gần như hoà cùng một thể với thân cây bên cạnh.

Vì thế không có người nào phát hiện ra nàng.
Nàng lười nhác dựa ở trên thân cây, chân nhỏ đung đưa ở nơi đó, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Lưới nàng thả cuối cùng có thể cất được rồi!
Nàng tin tưởng qua tối hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ khác.
Nàng rất vui vẻ, giảm bớt hờn dỗi mấy ngày nay đọc sách.


Nàng không cầm lòng được, ở trong bóng đêm búng tay một cái, tự tán thưởng mình: "Cố Tích Cửu, một trận chiến quá hoàn hảo! Cố lên!"
Nàng vui vẻ muốn xoay một vòng, bỗng nhiên phía sau có người vỗ vai nàng một cái, một giọng nói lạnh như hồ băng vang lên ở bên tai nàng: "Cố lên."
Giọng nói này quá quen thuộc!
Cố Tích Cửu cả kinh, trực tiếp ngã từ trên cây xuống!
Nàng quá giật mình!
Cố Tích Cửu luôn can đảm cẩn trọng, phản ứng siêu nhanh, ngay trong phút chốc này đã quên vùng vẫy.

Đợi khi nàng kịp có phản ứng, khuôn mặt nhỏ đã sắp chạm mặt đất ——
Đáng chết! Chắc chắn mặt nàng sẽ bị phá!
Nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên vòng eo bị siết chặt, trời đất quay cuồng một trận.


Khi mở mắt ra, nàng đã êm đẹp đứng trên mặt đất, đối diện với thánh tôn, cách nàng chưa đầy một bước chân.
Khoảng cách này quá gần! Cảm giác tồn tại của đối phương quá mạnh!
Trái tim Cố Tích Cửu đập thình thịch, gần như theo bản năng, nàng vội lui về phía sau hai bước:" Thánh......!thánh tôn......" Nàng hiếm khi nói lắp.
Thánh tôn dù bận vẫn ung dung liếc mắt nhìn nàng một cái: "Nhìn thấy bản tôn mà lo lắng như vậy? Đang chột dạ sao?"
Cố Tích Cửu rủa thầm trong lòng một tiếng, tôn đại Phật đột nhiên xuất hiện trong tư thế này, ai cũng bị khiếp sợ! Vừa rồi nàng không thét chói tai thành tiếng đã xem như nàng kiên cường......
Chột dạ cái gì?
"Thánh tôn nói đùa, thánh tôn xuất quỷ nhập thần, Tích Cửu chỉ vì đột ngột nên bị hoảng sợ......"
~~~Hết chương 591~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi