ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Nhưng cũng rất khó nói, tính tình Đế Phất Y biến thái, hơn nữa hắn có tiền án, đã từng giả dạng công tử —— Tư Thẩm! !
Nhưng tính tình thánh tôn cao ngạo lạnh lùng, là thần thánh duy nhất ở đại lục này, Đế Phất Y không có lý do sắm vai các loại nhân vật lừa nàng chơi.

Có lẽ người biến thái luôn có một vài điểm giống nhau, có lẽ thánh tôn và Đế Phất Y đều vì nguyên nhân này, vì thế có một số yêu thích giống nhau nào đó mà thôi, chỉ sợ nàng đã nghĩ quá nhiều ——
Khi nghĩ quá nhiều sẽ dễ bị vướng víu, Cố Tích Cửu giơ tay gõ gõ đầu mình, quyết tâm không nghĩ về vấn đề rối rắm này nữa, nàng đi dạo quanh phòng một vòng.

Nhưng, ba con kia bị hắn quét đi đâu rồi?
"Cốc! Cốc!" Cửa phòng truyền đến tiếng gõ nhẹ, Cố Tích Cửu mở cửa, đúng là ba con kia đang đứng ngoài cửa ——
Đại ngao toàn thân ướt đẫm, Lục Ngô nằm ở trong túi Phong Triệu, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.


"Chủ nhân, sau này chúng ta không ở trong phòng ngủ ngài nữa, tự chúng ta tạo ổ.

" Đại ngao run rẩy vỏ bẩm báo, một lóng tay của nó chỉ vào cái ao hoa sen trong viện: "Ta sống ở đó.

" Một lóng tay nữa lại chỉ vào cái đình hóng gió ở trên ao sen: "Chúng nó sống ở đó.

"
Sao ba con này bỗng nhiên hiểu chuyện như vậy?
Cố Tích Cửu nhướng mày, thật ra nàng đã từng không muốn cho ba con này sống cùng phòng với nàng, nhưng đại ngao và Lục Ngô là hai kẻ dính người, khóc lóc vô cùng đáng thương ở trước mặt nàng, nàng đành chiều chúng nó, coi như nuôi chó nuôi mèo ở trong phòng mình.

Hiện tại chúng nó tự động ra ngoài, nàng cũng coi như có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, không còn sợ ba con này biến phòng ngủ của nàng thành ổ chó! !
Thánh tôn không hỏi ý kiến của nàng đã đuổi hết linh sủng của nàng ra ngoài, điều này khiến cho Cố Tích Cửu cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng hiểu được dụng ý của thánh tôn.

Với tính cách thích sạch sẽ biến thái của thánh tôn, hắn tất nhiên không chấp nhận nhìn thấy phòng ở môn nhân của mình lộn xộn giống như ổ chó, chưa kể ngoại trừ đại ngao ra, hai con kia còn rụng lông! !
Nàng giống như người dọn vệ sinh, mặc dù mỗi ngày lau chùi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cá lọt lưới.

Thường xuyên có thể nhìn thấy lông tơ của chúng ở các ngóc ngách! !
Đại ngao là loài sống dưới nước, bất luận nó nằm ngủ ở đâu đều để lại dấu vết nước miếng.


Vì thế hầu hạ ba con tiểu tổ tông này không hề dễ dàng, nàng có thêm rất nhiều việc để làm.

! !
Với sự dẫn dắt của ba con, Cố Tích Cửu tham quan nơi ở tạm thời của chúng.

Không tệ lắm, nơi ở tạm thời của chúng đều phù hợp với tập tính vốn có của chúng, chỉ có Lục Ngô quen ngủ bên người Cố Tích Cửu, bây giờ đột nhiên tách ra, mắt nó đẫm lệ, vươn chín cái cái đuôi nhỏ lắc lắc ở nơi đó, rõ ràng đang cầu xin nàng một cái ôm.

"Chủ nhân, chúng nó là linh thú, cần phải rèn luyện tính hung dữ của chúng, như vậy sau này chúng mới có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi, đừng sủng chúng thành những con chó con chỉ biết khoe mẽ đáng yêu, cho nên ngươi không thể mềm lòng ——" Thương Khung Ngọc hiếm khi nói giọng nghiêm túc.

Cố Tích Cửu không nói gì, nàng hiểu đạo lý này.


Giống như chó ngao Tây tạng chỉ khi sống ở trên thảo nguyên, rượt đuổi bầy sói, chiến đấu với chúng dưới gió tuyết, mới có thể dưỡng thành những chú chó ưu tú nhất, có thể sóng vai chiến đấu cùng với chủ nhân, không phải nuôi dưỡng ở bên trong nhà ấm, mỗi ngày cho ăn cá ăn thịt, khiến nó không cầm phải lo tới việc kiếm ăn.

Nuôi dưỡng như vậy, ngay cả khi da lông mềm mịn sạch sẽ, nó vẫn chỉ một con chó cảnh mà thôi.

Mặc dù nàng biết điều này, nhưng mỗi lần đối mặt với ba con chúng nó nàng vẫn mềm lòng.

Có lẽ là bởi vì hình người của đại ngao là tiểu oa nhi, Lục Ngô cũng mang dáng dấp một tiểu hài tử đáng yêu, khiến nàng không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Hơn nữa ở đây Cố Tích Cửu ở không có người thân, tận sâu trong trái tim nàng vẫn rất cô đơn, vì thế cũng mong muốn có bạn ——.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi