ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Thiên Linh Vũ và Thiên Linh Thiên đang ngồi ở bên trong trận pháp.
Sắc mặt Thiên Linh Thiên đại biến, đến lúc này hắn ta cuối cùng nhận ra không tốt!
Hắn ta không quan tâm gì nữa, nhảy dựng lên: "Các ngươi muốn......" Hắn ta còn chưa kịp thét lên những lời phía sau, đột nhiên ngã xuống thình thịch tại chỗ.
Té ngã cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi té ngã, hắn ta mới phát hiện thân thể mình mềm nhũn giống như sợi mì, xương cốt giống như đã bị rút ra.
"Các ngươi......!các ngươi đã làm gì ta?" Hắn ta gào lên, khản cả cổ.
"Hạ độc ngươi, khiến ngươi ngoan ngoãn, không thể giở trò được nữa." Cố Tích Cửu cười khẽ.
Thiên Linh Thiên mở to hai mắt, cắn răng: "Ngươi hạ độc ta khi nào?" Hắn ta lại nhìn quanh mọi người một vòng, sắc mặt mọi người đều rất bình thường, không giống bộ dáng trúng độc.

Dường như hắn ta là người duy nhất trúng độc ——
"Loại độc này của ta là một loại hương, người thường ngửi thấy sẽ không sao, thậm chí còn có thể có công hiệu tăng cường thể lực.

Vì thế, bình thường nó căn bản không phải là độc, mà là một loại hương dùng để đốt." Cố Tích Cửu có lòng tốt giải thích cho hắn ta nghe.
Đốt hương?
Ánh mắt Thiên Linh Thiên dừng ở trên một cái lư đồng dùng để đốt hương ở một góc trong đại điện, nơi đó có sương trắng đang lượn lờ dâng lên.
Đốt hương trong đại điện là chuyện bình thường, hơn nữa trong điện có nhiều người như vậy, hắn ta căn bản không ngờ được nơi này sẽ có cạm bẫy!
"Hương này không thể trộn lẫn với một loại thảo dược, một khi chúng được trộn lẫn với nhau sẽ có phản ứng, lúc đó nó sẽ trở thành một loại độc dược.

Nhưng, ngươi yên tâm, độc này sẽ không lấy mạng ngươi, chỉ khiến ngươi ngoan ngoãn hơn một chút."
Thật ra loại độc này còn có một đặc tính, yêu cầu người đó phải không ngừng nói chuyện.

Khi nói càng nhiều, người đó càng hút nhiều độc khí, hơn nữa thời gian phát tác cũng sẽ lâu hơn.

Vì thế nên đám người Cổ Tàn Mặc vừa rồi mới mặc kệ hắn ta phân tích ở nơi đó, đều không muốn ngắt lời hắn ta, thậm chí còn ngẫu nhiên dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn ta vài lần, để hắn ta có thể nói tiếp.
Thiên Linh Thiên cuối cùng cũng nhận ra mình đã trúng chiêu, gần như nghiến răng nói: "Thảo dược gì? Sao ngươi biết ta dùng thảo dược kia?"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Rất đơn giản, đan dược phẩm cấp 4 đêm qua ta luyện chế cho ngươi, có thảo dược kia trong đó."
Thiên Linh Thiên: "......!Thì ra ngươi đã gài bẫy ta từ lúc đó!"
"Nếu không thì ngươi nghĩ sao?"
Thiên Linh Thiên đột nhiên nở nụ cười, tươi cười có chút quỷ dị: "Cố Tích Cửu, ngươi rất thông minh, cũng hiểu biết rất nhiều.

Nhưng, ngươi cho rằng khiến ta bất động là có thể lấy cổ kia ra? Vậy thì ngươi đã nghĩ sai rồi! Chỉ cần ta không phối hợp, ngươi làm thế nào cũng không thể lấy được cổ kia ra! Ngươi nên dập tắt ý nghĩ này đi!"
Cố Tích Cửu nhìn hắn ta một lát, bỗng nhiên thở dài: "Xem như ngươi cũng là người thông minh, lúc này sao bỗng nhiên ngu ngốc như thế? Sao ngươi không nghĩ rằng, nếu ta không nắm mười phần chắc chắn, vì sao lúc này mới vạch trần ngươi? Có phải ngươi muốn nói, cho dù ta có giải dược cũng vô dụng hay không? Chỉ cần ngươi không tự nguyện luyện công vận hóa, giải dược kia sẽ không có tác dụng?"

Trái tim Thiên Linh Thiên đột nhiên chìm xuống, dường như nghĩ tới điều gì: "Viên đan dược phẩm cấp 4 kia! Giải dược được trộn lẫn ở trong đó?!"
"Cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra!" Cố Tích Cửu cười khẽ.
Thiên Linh Thiên giống như bị sét đánh xuống đỉnh đầu, hắn ta đã thành công vận hoá viên đan dược kia, không ai ép buộc hắn ta, hắn ta đã ngoan ngoãn ăn giải dược vào......
Càng tức hơn chính là, hắn ta còn phải bỏ rất nhiều linh thạch để mua viên đan dược kia!
Hắn ta nắm chặt bàn tay, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc, toàn bộ âm mưu của hắn ta đã bị bại lộ, hắn ta không thể trốn tránh được nữa......
Hắn ta bỗng nhiên cười ha ha: "Cố Tích Cửu, xem như ngươi thắng! Nhưng muốn cứu hắn, ngươi đừng mơ tưởng!" Hắn ta bỗng nhiên cắn chặt răng mình, độc dược được giấu ở dưới răng nháy mắt trượt xuống cổ họng.......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi