ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Mình bị hội chứng tiền kinh nguyệt hay sao?
Cảm xúc gần đây của nàng có chút kỳ lạ!
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, mặt ngoài vẫn rất điềm đạm, ngồi thẳng người, nhân tiện nhấp một ngụm trà, nhấm nháp một lúc.
Trà này vừa không phải là trà hoa hồng cũng không phải trà xanh Phổ Nhị, nó giống như được sao ra từ một loại hoa nào đó.
Nhưng nhìn phần cặn trà nở ra trong nước, rõ ràng chính là lá trà ——
"Đây là hoa gì?" Cố Tích Cửu ngẩng đầu hỏi, tình cờ bắt gặp ánh mắt của đối phương đang nhìn mình.
Cặp mắt quá sâu giống như đang phóng điện, khiến trái tim nàng loạn nhịp.
Cũng may cặp mắt kia nhanh chóng rời khỏi nàng: "Đó là trà mộng phù dung, thích không?"
"Thích!" Cố Tích Cửu không che giấu sự yêu thích của mình chút nào: "Trà này được bán ở đâu?" Nàng muốn đi mua một cân để chậm rãi uống!
"Ngươi nên loại bỏ ý tưởng này đi, đồ mà bản tôn dùng sao có thể tùy tiện mua được?" Thánh tôn chỉ nói vài lời đã cắt đứt mộng tưởng của nàng.

Hắn dừng lại một chút, sau đó thêm vào một câu: "Nhưng nếu ngươi thật sự muốn uống, nếu khiến bản tôn vừa lòng, có thể tới đây uống trà."
"......!Ta sẽ cố gắng khiến thánh tôn vừa lòng." Cố Tích Cửu cong cong mi mắt, khi nàng vui vẻ thì rất dễ nói chuyện, tính tình cũng rất dễ chịu.
Nàng lại nhấp một ngụm trà trong tay.

Ồ, một tách trà đã hết!
Trà rất ngon! Đáng tiếc chén trà quá nhỏ, nếu đổi thành một cốc trà thì tốt ——
Nàng lại háo hức nhìn ấm trà trên bàn, dứt khoát vươn tay ra, cầm ấm trà lên, cười khanh khách cực kỳ chân thành: "Thánh tôn, sao có thể phiền ngài luôn rót trà cho Tích Cửu được chứ? Ta vẫn nên tự rót."
Khoảnh khắc cướp được ấm trà, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ.

Ấm trà nơi tay, còn sợ không thể thống khoái mà uống hay sao?
Nàng càng thích thú hơn nữa khi cảm thấy bình trà nhỏ rất nặng, có vẻ như chứa đầy nước trà, đủ để rót ra bảy tám chén trên bàn.
Nàng hào phóng rót một chén cho thánh tôn trước, sau đó quang minh chính đại rót vào chén của mình.

Kết quả ——
Không còn!
Một giọt cũng không thể rót ra!
Nàng dừng lại, không tin nhìn ấm trà trong tay, rõ ràng vẫn còn nặng trĩu, vì sao không có nước trà?!
Nàng giơ tay muốn mở nắp nhìn một cái, một bàn tay đã phủ lên phía trên, xách bình trà nhỏ trở về: "Không cần nhìn, bình này chỉ có thể rót ra năm chén trà."

Cố Tích Cửu: "......"
Hừ! Nếu biết sớm như vậy, nàng nên da mặt dày rót cho mình trước......
"Thánh tôn, ta pha thêm một ấm nữa được không?" Một bình trà không thể chỉ pha một lần đúng không?
Cố Tích Cửu đang định mang ấm nước tới bên cạnh, thánh tôn đã mở miệng: "Không cần, trà này chỉ có thể pha một lần."
Đúng là một loại trà ngạo kiều!
Ai, nếu bình trà nhỏ của thánh tôn cũng giống như bầu rượu nhỏ của Đế Phất Y thì tốt biết bao.
Bầu rượu nhỏ của Đế Phất Y chính là vô tận, giống như cái bát châu báu khiến nàng hận không thể trộm nó ——
Thánh tôn vẫn luôn yên lặng quan sát nàng, tất nhiên nhìn thấy được đôi mắt nhỏ của nàng.
Xem ra nàng thật sự rất thích trà này, không phải giả vờ thích để khiến hắn vui.
Đôi mắt sau mặt nạ của thánh tôn cong lên, hiển nhiên hắn cũng rất vui vẻ.
Cố Tích Cửu không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào bình trà nhỏ.

Bình trà nhỏ rất tinh xảo, nhìn giống như một cái chuông Phật.
"Thích bình này?" Thánh tôn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn nàng.
"Cái bình khá đẹp, ngâm trà cũng ngon, đáng tiếc......"
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc nó không thể giống như bầu rượu nhỏ của Tả thiên sư, không bao giờ cạn nước." Cố Tích Cửu thở dài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi