ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Thưởng Thiện sứ giả toát mồ hôi lạnh: "Khi thuộc hạ phá hủy căn nhà, Cố cô nương không có ở bên trong, thuộc hạ chờ sau khi nàng rời đi mới bắt đầu phá hủy.

Sau khi phá dỡ xong mới phát hiện nàng ngồi ở bên dòng suối sửa màn.

Lúc thuộc hạ nhìn thấy nàng, nàng cũng vừa sửa xong......!vì thế đã nhờ thuộc hạ mang về cho thánh tôn."
Thánh tôn không nói gì nữa, gấp chiếc màn rồi cất vào trong Không gian trữ vật.
Thưởng Thiện sứ giả âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thánh tôn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thích cất giữ bất cứ thứ gì đã hỏng.
Cho dù đồ đã bị hỏng quý giá cỡ nào, cho dù sửa lại hoàn hảo tới đâu, hắn cũng vứt đi như giày rách.


Sẽ không thèm nhìn xem một cái, không ngờ hắn giữ chiếc màn đã bị rách này lại.
Thánh tôn vẫn luôn lãnh đạm, Thưởng Thiện sứ giả không biết hắn đang nghĩ gì.
Rõ ràng không phải rất để ý hay sao? Rõ ràng ở chung cũng rất hoà hợp, vì sao bỗng nhiên ——
Thưởng Thiện sứ giả dường như bất chợt nghĩ tới điều gì đó: "A, đúng rồi.

Thánh tôn, lúc Cố cô nương đưa màn này còn muốn thuộc hạ chuyển cho thánh tôn một lời nói."
Thánh tôn cuối cùng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nói gì?"
"Cố cô nương nói, nàng đúng thật đã từng dùng tên tuổi của thánh tôn khi hành sự, khiến thánh tôn gặp rắc rối.

Nàng cảm thấy rất có lỗi, sau này tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa, thỉnh thánh tôn yên tâm."
Thánh tôn: "......"
Hắn không nói gì, tiếp tục đục cây sáo trúc.
Sau đó Thưởng Thiện sứ giả mắt sắc phát hiện, thánh tôn vừa mới đục thừa một lỗ......
"Thánh tôn, thuộc hạ không hiểu, Cố cô nương thật ra cũng không làm gì khi lôi tên tuổi thánh tôn ra, chẳng qua vì muốn chọc giận người khác mà thôi.

Thật ra hầu như mọi chuyện nàng đều dựa vào bản thân mình.

Thậm chí chuyện khó khăn xảy ra ở Thiên Tụ Đường, nàng cũng hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính mình, được tuyển thẳng vào Lưu Vân ban cũng đều dựa vào nỗ lực của bản thân nàng.


Thánh tôn chỉ vì như vậy mà trách cứ và từ bỏ nàng, thuộc hạ cảm thấy có chút......" Thưởng Thiện sứ giả bắt đầu bạo miệng nói ra quan điểm của mình.
Rõ ràng, thánh tôn đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Cố Tích Cửu và Vân Thanh La......
Theo quan điểm của Thưởng Thiện sứ giả, đó chỉ là một cuộc cãi nhau giữa những tiểu hài tử, chẳng qua Cố Tích Cửu xấu xa hơn muốn chọc giận đối phương tức giận mà thôi.
"Vì sao nói bản tôn từ bỏ nàng?" Thánh tôn cuối cùng mở miệng, giọng nói thản nhiên: "Thật ra bản tôn chỉ muốn cho nàng thuận lợi tiến vào Thiên Tụ Đường mà thôi, hiện tại mục đích đã đạt được, tất nhiên phải rời đi, không liên quan gì tới việc từ bỏ nàng."
"Thánh tôn công việc bận rộn, rời đi là chuyện bình thường, nhưng ta thấy Cố cô nương rất thích căn nhà kia, nàng còn trồng các loại hoa ở trong sân.

Đúng rồi, lúc thuộc hạ phá hủy căn nhà, phát hiện ở trong phòng nàng có một bức phác thảo, giống như nàng đang thiết kế tiểu viện kia của mình, nhìn qua rất thú vị.

Bây giờ cứ phá bỏ như vậy......!Thật ra nếu nàng vẫn ở trong sân kia cũng không sao cả, bởi vì mọi người đều đã chấp nhận nơi đó chính là chỗ ở của nàng, có lẽ sẽ không có người nào đàm tiếu."
"Mộc Phong, hôm nay ngươi nói hơi nhiều!" Thánh tôn búng đầu ngón tay, dao nhỏ trong tay bay ra, cắm thẳng vào trong một thân cây trúc.
Mộc Phong không dám nói nữa.
Thánh tôn chơi với sáo trúc trong tay: "Long Tư Dạ bên kia thế nào rồi?"
Mộc Phong bẩm báo: "Hắn vẫn đi theo bên cạnh Dung Triệt, tạm thời không phát hiện ra điều gì.


Dung Triệt bị thương rất nặng, từng ngất xỉu trên đường một lần.

Long Tư Dạ vẫn luôn chăm sóc hắn, ba ngày trước mới trở lại Phi Tinh Quốc, mấy ngày nay vẫn luôn ru rú trong nhà, nghe nói ngày hôm trước hắn mới có thể rời giường đi lại.

Điểm này không tốt bằng Vân Thanh La.

Vân Thanh La có căn cơ tốt hơn hắn, hôm kia đã có thể ra ngoài chạy bộ.

Thánh tôn, vẫn muốn chấp hành trừng phạt đối với nàng sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi