Edit & Dịch: Emily Ton.
Thời điểm các nàng mới bị Cố Tích Cửu sai khiến, trong lòng có chút tuyệt vọng, cho rằng địa vị sẽ càng thấp hơn, sẽ càng bị Cố phủ khinh bỉ. Không nghĩ tới, tiểu chủ nhân nơi này đã tạo ra một bước đột phá lớn như vậy!
Từ nay về sau, các nàng ở bên trong Cố phủ cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người!
Được ban thưởng là chuyện nhỏ, về sau có thể chân chính sống tự do là sự thật. Bọn thị nữ vây quanh Cố Tích Cửu, một đám đều kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, hai tròng mắt sáng chói.
Lúc này đừng nói tiểu chủ nhân bảo các nàng trông cửa, cho dù bảo các nàng vượt lửa qua sông, các nàng cũng cùng nhau xông qua!
Cố Tích Cửu xoay chuyển ánh mắt, nhẹ nhàng cười: "Các ngươi làm rất tốt! Bổn tiểu thư có thưởng, khen thưởng mỗi người mười lượng bạc ròng, về sau viện này của bổn tiểu thư liền dựa vào các ngươi thủ vệ."
Mười lượng bạc ròng có thể nói đó là hai năm tiền tiêu hàng tháng của thị nữ, thật là hào phóng!
Hai mắt bọn thị nữ càng thêm sáng!
"Tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ không phụ sự giao phó của tiểu thư, không có lệnh của tiểu thư, bọn nô tỳ dù mất mạng này, cũng tuyệt đối không để một người đi vào! Bất luận kẻ nào cũng đều không được!"
Cố Tích Cửu vỗ tay cười: "Tốt! Rất có khí phách! Thị nữ của Cố Tích Cửu ta cần phải có loại khí phách này mới được! Các ngươi nhớ rõ, nơi này của ta không cần kẻ yếu! Hãy cho ta thấy đôi cánh đại bàng, cho ta thấy móng vuốt của lão hổ! Người bên người Cố Tích Cửu ta không thu nhận những kẻ hèn nhát vâng vâng dạ dạ. Từ nay về sau, ai dám khi dễ các ngươi, các ngươi hãy ăn miếng trả miếng khi dễ lại cho ta! Không thể hạ thấp tên tuổi Cố lục tiểu thư ta. Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi, đều nghe hay không?"
"Vâng! Xin tuân theo lệnh dụ của tiểu thư!" Tiếng nói của những thị nữ thường không ồn ào vang dội.
Cố Tích Cửu câu môi cười: "Lúc này mới giống người của Cố Tích Cửu ta!" Lại vẫy vẫy tay: "Tốt, các ngươi nếu muốn chúc mừng thì có thể đi. Đúng rồi, chớ quên chuẩn bị bữa tối cho ta, một ngày không ăn, đói chết!"
Bọn thị nữ hoan hô chấn động toàn bộ sân, những sân khác trong Cố phủ cũng mơ hồ nghe thấy.
Tai mắt trong phủ của Lãnh Hương Ngọc rất đông, tự nhiên cũng nghe nói tới sự tình phát sinh ở trong viện Cố Tích Cửu. Khi bà ta nghe được tiếng hoan hô trong viện lúc đang giúp Cố Tạ Thiên thay quần áo, lập tức thử mở miệng thăm dò nói: "Lão gia, Lục tiểu thư nhà chúng ta giống như đã thay đổi thành người khác vậy."
Cố Tạ Thiên không để bụng: "Đúng là đã thay đổi, trở nên tốt hơn!"
"Nhưng...... nhưng biến đổi này cũng quá lợi hại, căn bản không giống nàng......"
Cố Tạ Thiên rốt cuộc liếc mắt nhìn bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Ngay cả con thỏ cũng sẽ cắn người khi bị khi dễ quá mức, huống chi là một người sống? Nàng ấy dù sao cũng là nữ nhi của Cố Tạ Thiên ta. Cha hổ không sinh con là chó, trong xương cốt nàng ấy vẫn rất có tâm huyết, chỉ do bị người nào đó mạnh mẽ ngăn chặn. Hiện tại, nàng ấy đã bị buộc đến giới hạn, không thể nhịn được nữa nên rốt cuộc bộc lộ ra bản tính, cũng không có gì không tốt."
"Đúng vậy...... thật sự rất tốt. Nhưng tiện thiếp cho rằng, nữ hài nhi vẫn nên điềm đạm nho nhã một chút mới tốt......"
"Ta Cố Tạ Thiên không thiếu nữ nhi điềm đạm nho nhã! Ta thiếu chính là hài tử có tâm huyết, có trách nhiệm! Có lẽ nàng ấy cũng từng muốn làm tiểu thư khuê các, nhưng có người không cho nàng ấy làm điều đó, khiến nàng chết tâm. Chúng ta có thể mong đợi điều gì khi nàng ấy làm một tiểu thư Tướng quân phủ, sống không bằng một kẻ hạ nhân?!"
Những lời thoát ra từ miệng hắn, câu câu chữ chữ đều giống như đang chỉ trích, Lãnh Hương Ngọc rốt cuộc nhịn không được: "Lão gia, lúc trước tiện thiếp xác thật có chút sơ sót đối nàng ấy, nhưng vì bị bọn hạ nhân lừa gạt nên mới...... Về sau tiện thiếp sẽ đối xử tốt hơn với nàng ấy......"