ĐỘC SỦNG ÁI PHI

Yên Chi nhìn chủ tử của mình ôm mặt rên rỉ thảm thiết như thể không muốn sống, lặng lẽ bưng chậu nước rửa mặt ra ngoài, mím môi nín cười đến đau bụng.

“Cười cái gì vậy?” Y Vân đem theo một khối nước đá trở về, nhìn bộ dạng của Yên Chi thì buột miệng hỏi, sau lại nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong tẩm điện truyền ra thì trong nháy mắt đã hiểu ra. “Ngươi nói cho chủ tử nghe rồi ư?”

“Ta chỉ nói đoạn đầu thôi, còn đoạn sau…” Yên Chi tủm tỉm cười. “…ta nghĩ chắc có lẽ hoàng thượng muốn đích thân nói cho chủ tử nghe.”

Y Vân dí dí ngón tay lên trán Yên Chi, cố nén cười. “Ngươi đó, chuyện mất mặt như vậy, ngươi còn muốn chủ tử phải nghe hai lần, muốn khiến chủ tử không sống nổi mới vừa lòng ngươi sao?”

“Được rồi, được rồi. Mau đem nước đá vào cho chủ tử chườm mắt đi.” Yên Chi cười tươi rói, bưng theo chậu nước rời khỏi.

Khi Y Vân đem theo khối nước đá vào trong tẩm điện thì thấy Tuệ Tâm hai tay ôm đầu, mặt dí sát mặt bàn, rên rỉ khóc lóc như kẻ điên. Nàng buồn cười nhìn chủ tử, thầm nghĩ, đêm qua sau khi đám nô tài các nàng rời khỏi tẩm điện, vốn dĩ chẳng thể nhìn thấy trong này phát sinh sự tình gì, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nên cũng phần nào đoán biết được. Nếu hoàng thượng thật sự có ý nói lại cho chủ tử biết thì có lẽ chủ tử của nàng sẽ quẫn trí muốn tìm ba thước lụa trắng treo cổ mất.

Qủa nhiên, đêm đó, hoàng thượng đại giá quang lâm đến Thanh Y các. Tuệ Tâm đang uống canh gà hầm sâm, nghe Tiểu Trác Tử cao giọng thông báo, suýt chút nữa thì bị sặc.

Cung nhân nhanh chóng thu dọn bàn ăn, Tuệ Tâm lập cập đứng dậy hành lễ, nhìn thấy mặt hắn xám xịt, liền cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nàng nghiêm trang đứng thẳng cạnh hắn, bày ra bộ mặt cún con hối lỗi.

“Càng ngày càng không ra thể thống gì.”

Hứa Hằng uống một ngụm trà, dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn, nghiêm khắc nhìn nàng.

“Nửa đêm say rượu làm loạn, hành vi không đúng mực, mạo phạm thiên tử. Còn cái gì ngươi không làm nữa không hả?”

Hứa Hằng vẻ mặt không mấy tức giận, lông mày hơi nhíu, ánh mắt nhìn thẳng nàng, nhưng âm lượng trong giọng nói lại được đè nén đến mức tối đa, nghe rất nặng nề. Tuy rằng hai năm nay không tiếp xúc quá nhiều với hắn, nhưng dựa vào biểu hiện của hắn lúc này, nàng đoán chắc rằng hắn nhất định đang giận rồi.

“Thần thiếp biết tội, mong hoàng thượng trách phạt.”

Tuệ Tâm tự giác nhận lỗi, cầu mong Hứa Hằng sẽ khoan hồng độ lượng mà tha tội cho nàng. Nhưng nghĩ tới những chuyện đêm qua nàng đã làm, lại cả những chuyện mà nàng còn chưa được biết, nếu hắn dễ dàng tha tội cho nàng thì thật là khó tin. Chỉ hy vọng rằng hắn không đem nàng ra lăng trì xử tử là tốt lắm rồi.

Hứa Hằng nhìn bộ dạng của Tuệ Tâm, cảm thấy cơn nhức đầu dâng lên. Trong đầu hắn tự động hiện lên những cảnh tượng ngày hôm qua. Nữ nhân hỗn đản này, hôm qua không những đè lên người hắn trước mặt các cung nhân, mà sau khi các cung nhân rời khỏi tẩm điện thì lại càng làm loạn. Bàn tay không chút khách khí thò vào trong vạt áo của hắn sờ soạng, Sau đó thì mạnh tay cởi y phục của hắn, đẩy hắn nằm xuống giường, miệng liên tục lảm nhảm những câu nói mà hắn không thể nào nghe rõ khiến hắn nghi ngờ rằng liệu thứ nàng uống là rượu hay là xuân dược. Hắn vốn dĩ là một nam nhân khỏe mạnh, nhưng con ma men này sau khi ngấm rượu dường như không chỉ loạn trí mà còn bộc phát sức mạnh, khiến hắn phải rất vất vả mới có thể áp chế được đôi tay đang ngao du trên cơ thể hắn. Sau đó, nàng vùng khỏi tay hắn, nhảy lên bàn, uốn éo nhảy múa, hát rống lên bằng thứ ngôn ngữ không ai hiểu được, vừa nhảy múa vừa cởi bỏ từng món y phục trên người. Quần áo mỏng manh cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống. Rốt cuộc, hắn vạn bất đắc dĩ phải nằm đè lên người nàng, mặc lại y phục cho nàng, ôm nàng thật chặt, đến mức nàng không thể cựa quậy. Cả đêm liền nằm ngủ trong tình trạng như thế, hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Hứa Hằng đưa tay day day mi tâm, phiền não đè nén sự tức giận, nghẹn họng nói ra một câu.

“Được rồi, mau đứng lên đi, trẫm…không trách phạt nàng.”

Tuệ Tâm mở to hai mắt nhìn hắn, hắn thật sự bỏ qua cho nàng sao?

Hứa Hằng nhìn vẻ mặt của nàng, thầm nghĩ có phải hắn luôn quá dung túng cho hành vi sai trái của nàng hay không? Thế nên nàng mới thường xuyên làm ra những hành động không ra thể thống gì như vậy.

Tuệ Tâm tự biết bản thân có lỗi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Hứa Hằng, nịnh nọt rót thêm trà cho hắn.

“Thần thiếp biết sai, lại may mắn là phi tử của hoàng thượng. Nếu là người khác, nhất định sẽ không rộng lượng tha thứ cho thần thiếp. Thần thiếp cảm tạ long ân của hoàng thượng.”

Hứa Hằng nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên nảy lên ý đồ muốn trêu chọc. Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cười vô cùng lưu manh.

“Đêm qua ngươi đứng nhảy múa trên chiếc bàn này, vừa múa vừa thoát y, lại còn ca hát nữa, nhìn cũng đặc sắc lắm.”

Tuệ Tâm cảm thấy mình đang dần hóa đá. Nàng…thực sự đã làm thế sao?

“Nếu đêm nay…” Hứa Hằng vươn tay ôm eo Tuệ Tâm, kéo sát nàng vào người mình, mờ ám thổi lên vành tai của nàng. “…biểu hiện của ngươi tốt một chút, trẫm có thể hoàn toàn quên đi chuyện ngày hôm qua.”

Tuệ Tâm hoàn toàn có cảm giác muốn giết người diệt khẩu.

“Hoàng…hoàng hượng, đêm qua là giao thừa, người đã ở chỗ của thần thiếp rồi, hôm nay mới là mùng một, nếu lại ở chỗ của thần thiếp nữa thì thật là không nên. Hơn nữa, người cũng nên tới chỗ của thái hậu vấn an đầu năm chứ?”

Hứa Hằng nhếch miệng, làn môi kề sát da thịt của nàng, ý cười càng thêm sâu.

“Trẫm đã tới thỉnh an mẫu hậu rồi. Hơn nữa, chính người cũng nói rằng trẫm nên gần gũi với ngươi hơn một chút, sớm sinh long tử.”

Tuệ Tâm câm nín. Trong hậu cung này, nàng là người được lòng thái hậu nhất, hiển nhiên là bà phải mong nàng mang long thai. Tay nàng đặt trên ngực của hắn, đẩy hắn ra một chút, đầu hơi ngả về sau tránh đi hơi thở nóng rực của hắn.

“Phải rồi, hoàng thượng, người đã từng hứa sẽ dạy thần thiếp thổi kèn lá, vậy mà đã hai năm rồi người vẫn chưa dạy. Thần…thần thiếp muốn học, để…để thần thiếp ra ngoài hái lá.” Nói xong, cơ thể ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi vòng kìm hãm của hắn.

“Không cần.” Nhìn thái độ của nàng như vậy, Hứa Hằng đột nhiên lại không muốn trêu đùa nữa, muốn biến giả thành thật. Hắn ôm nàng thật chặt, bế bổng nàng lên. “Để hôm khác học, hôm nay có chuyện cần làm hơn.”

Sau đó, hắn mặc kệ sự giãy giụa của nàng, không ngần ngại sải những bước lớn tiến tới bên giường lớn, thực hiện việc cần làm.

Tình nồng ý mật, đêm xuân mặn nồng.

Sáng hôm sau, khi nàng đã thức dậy, Hứa Hằng vẫn còn say ngủ. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi giường, tới bên bàn trang điểm, tự mình điểm phấn tô trang. Đang cầm chì than kẻ lông mày, nàng nhìn qua gương đồng thấy Hứa Hằng đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang tiến dần đến bên nàng. Mái tóc hơi rối, cổ áo hé mở, để lộ ra lồng ngực rắn chắc quyến rũ. Tim của nàng bỗng chốc đập thình thịch, nàng lờ hắn đi, chuyên tâm vẽ lông mày. Đột nhiên, chì than trong tay bị đoạt lấy, Hứa Hằng xoay người nàng lại, cầm than chì trên tay nói.

“Để trẫm vẽ cho ngươi.”

Sau đó, không đợi nàng trả lời, đã dùng than chì vẽ nốt bên lông mày còn lại cho nàng.

Nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc, tim nàng đập càng thêm cuồng loạn.

“Những chuyện này sao không để Yên Chi và Y Vân làm?” Hứa Hằng đặt cây than chì xuống hộp đựng đồ trang điểm, khàn giọng hỏi.

“Lát nữa chỉ cần chúng chải đầu bới tóc cho thần thiếp là được. Những chuyện này, thần thiếp có thể tự mình làm. Hơn nữa, thần thiếp sợ hoàng thượng sẽ thức giấc.”

Hứa Hằng nghe câu nói cuối của nàng, tỏ vẻ hài lòng, cầm lấy cây lược nạm trân châu trên bàn lên, nhẹ vuốt mái tóc đen dài của nàng.

“Trẫm bới tóc cho ngươi.”

Tuệ Tâm trợn tròn hai mắt. Không phải chứ???

Hứa Hằng chỉ im lặng chứng minh lời nói của mình. Hắn thực sự chải đầu cho nàng, bắt đầu giúp nàng bới tóc.

Tuệ Tâm cảm thấy trong lòng có chút cảm động, bắt đầu có chút chờ mong. Nhưng sau đó, nàng lập tức phát hiện ra, rốt cuộc hắn cũng chỉ là nói cho ngầu mà thôi. Hắn là ai chứ? Là hoàng đế, trước giờ chỉ có người khác hầu hạ hắn, nào có chuyện hắn hầu hạ người khác. Bản thân hắn lại là nam nhân, nào đâu biết cách bới tóc cho nữ nhân chứ? Thế nên sau một hồi loay hoay, hắn không những không bới được tóc cho nàng, ngược lại còn khiến đầu tóc của nàng rối tung. Tuệ Tâm bật cười một cách bất lực, lấy lại lược trong tay hắn.

“Được rồi, để thần thiếp gọi Y Vân. Người cũng cần người hầu hạ thay hoàng bào để lên triều nữa.”

Nói xong, nàng định hướng ra cửa, gọi Y Vân vào hầu hạ mình chải tóc, cũng gọi luôn người hầu hạ Hứa Hằng thay y phục chuẩn bị thiết triều, nhưng Hứa Hằng đã cản lại.

“Ngươi giúp trẫm thay.”

Tuệ Tâm cảm thấy dù không làm được, nhưng ban nãy hắn đã có lòng giúp mình chải đầu bới tóc, nàng cũng không nên hẹp hòi quá. Cũng nên giúp đỡ hắn. Hơn nữa, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nàng đứng dậy bước tới bên hắn, bàn tay nhỏ nhắn cởi bỏ lớp áo ngủ bằng lụa tơ tằm của hắn, lại bối rối khi nhìn thấy lồng ngực vạm vỡ của hắn. Khụ khụ, trên bắp tay của hắn còn có vết móng tay của nàng bấu vào khi đạt tới cao trào đêm qua. Nghĩ tới một màn ái ân cuồng nhiệt đó, gương mặt nàng thoáng chốc đỏ như tôm luộc. Hứa Hằng nhìn vẻ mặt của nàng bỗng chốc đỏ bừng một cách kì quái, mà bởi vì hắn cao hơn nàng, lúc cúi xuống vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh xuân lấp ló sau lớp áo ngủ của nàng. Hắn cảm thấy cổ họng mình có chút khô nóng, nuốt nuốt nước miếng. Không lẽ mới sáng sớm đã lại tái diễn một màn nóng bỏng? Khụ, quên đi, hắn cũng không phải người thiếu kiềm chế đến vậy.

Cuối cùng cũng giúp Hứa Hằng thay xong hoàng bào. Tuệ Tâm lớn tiếng gọi Y Vân vào hầu hạ mình bới tóc.

Trong lúc Y Vân mở hộp đồ đựng trâm cài tóc của Tuệ Tâm ra, Hứa Hằng nhìn thấy một quả cầu nhỏ màu bạc gắn dây xích bạc ở trên và tua rua kim tuyến ở dưới. Hắn đưa tay cầm món đồ đó lên, mới phát hiện ra thì ra đây là một dạng túi hương.

“Trẫm chưa từng nhìn thấy ngươi đeo cái này.”

Y Vân nhìn vào túi hương trên tay Hứa Hằng, kêu lên.

“Cái này chẳng phải là thứ mà chủ tử đã mua hai năm trước sao? Nói là để tặng cho hoàng thượng.”

Hứa Hằng nhướng mày, thích thú hỏi.

“Tặng trẫm?”

Tuệ Tâm lúng túng cúi đầu. Đúng là trước đây khi mua thứ này, nàng có ý định để tặng cho hắn. Nhưng sau đó nghĩ lại, trong lòng cảm thấy có chút kì cục nên đem nó cất vào trong hộp đựng trâm cài đầu. Lâu dần cũng quên béng đi mất. Nàng đỏ mặt ngượng ngùng, lí nhí nói với hắn.

“Lúc nhìn thấy cái này, thần thiếp đã nghĩ nếu người đeo chắc sẽ rất đẹp nên mới mua. Nhưng sau đó…”

“Sau đó thì sao?”

“Thần thiếp không dám dâng tặng người.” Rặng mây hồng trên gò má càng thêm đỏ, vẻ mặt này của nàng khiến cho Hứa Hằng cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm giác thỏa mãn, hắn đưa quả cầu hương tới trước mặt nàng, vui vẻ nói.

“Đeo cho trẫm.”

Tuệ Tâm cầm lấy, vụng về đeo vào thắt lưng cho Hứa Hằng. Qủa nhiên, đeo lên người hắn nhìn rất đẹp. Ấy là khi không nhìn vào gương mặt của hắn.

Hứa Hằng nhìn quả cầu hương đeo trên thắt lưng mình, tâm trạng vô cùng tốt, thỏa mãn rời khỏi Thanh Y, thượng triều.

Tuệ Tâm ở lại, đối diện với hai ánh mắt cười đến mờ ám của Y Vân và Yên Chi, cảm thấy thật mất tự nhiên, ho khan hai tiếng.

“Khụ…mau tới thỉnh an năm mới thái hậu, muộn rồi.”

Mà ở trên đại điện, các chúng thần ngơ ngác nhìn vị hoàng đế cao cao tại thượng trước mắt, thường ngày uy nghiêm, đĩnh đạc, nay lại chẳng hiểu vì lý do gì mà long nhan tươi sáng, khóe miệng luôn nhếch lên, cứ thế tủm tỉm cười không dứt. Trời ạ, thật khiến người người kinh ngạc không thôi.

Đầu năm, các cung phi lũ lượt váy áo tới Ngọc Lộ cung thỉnh an thái hậu. Thái hậu tâm trạng rất tốt, cười nói không ngừng, hồng bao phát ra cũng rất lớn. Tuệ Tâm đã đoán biết trước được những ánh mắt sắc như dao đang hướng về mình, nên bình thản cười nói với An phi, coi như không nhìn thấy.

Rời khỏi Ngọc Lộ cung, Tuệ Tâm tới Cam Túc cung của An phi cùng dùng trà, nói chuyện phiếm. Ở nơi này, nàng không có ai là hậu thuẫn, cũng không có bè đảng, càng không có tỷ muội tốt. Chỉ có An phi là đối xử với nàng có vẻ tử tế, thái độ là ôn hòa, nhã nhặn. Nói chuyện cùng An phi khiến nàng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Trở về Thanh Y các, Tuệ Tâm thay một bộ y phục thoải mái, nhàn nhã nằm trên tràng kỷ, cùng Y Vân và Yên Chi thêu khăn tay. Nhìn thấy sự vui vẻ của Hứa Hằng khi nhận được quà của nàng sáng nay, khiến nàng đột nhiên lại muốn tặng cho hắn một món quà năm mới khác. Thời gian ở trong hoàng cung, nàng luôn nhàn rỗi đến mức nhàm chán. Ngoài những lúc tập vũ khúc, nàng còn dành thời gian để học thêu và học đàn tranh. Coi như là để có thêm chút tài vặt cần biết.

Tuệ Tâm chăm chú thêu tranh, thầm nghĩ Hứa Hằng cũng thật vất vả. Mới ngày đầu của năm mới đã phải thượng triều, không có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi bãi triều lại phải về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.

Còn có một điều kì quái chính là, dường như dạo này nàng rất để tâm đến hắn.

Điên rồi, điên rồi, nàng điên mất rồi!!!

Hiên Viên Cố Duệ đầu năm tiến cung thỉnh an thái hậu, sau đó thì tới Vĩnh Hòa cung thăm muội muội bé bỏng của mình, chơi đùa chán mới tới Dưỡng Tâm điện thăm hoàng huynh của mình.

“Hoàng huynh, năm mới an lành.”

Hứa Hằng buông tấu chương trên tay, mỉm cười nhìn hoàng đệ của mình.

“Đến đúng lúc lắm, trẫm đang muốn tìm đệ.”

Hắn đưa một bản tấu chương tới cho Cố Duệ.

“Đệ đọc đi.”

Cố Duệ cầm lên xem, đại để trong đó nói rằng. Châu Khương Mẫn, quan đô đốc thủ phủ Kế Châu tham tiền hối lộ, mua bán chức tước, lại mở sòng bạc, kĩ viện. Nhận được rất nhiều lời tấu xin định tội. Những việc này đều là phạm phải vương pháp của Hiên Viên quốc.

“Tên Châu Khương Mẫn này chẳng phải thuộc hạ của Quách Khiêm sao? Trước đây được Quách Khiêm cất nhắc nên mới có chức quan này.”

“Đúng vậy, Quách Khiêm cũng rất nhanh tay.”

Hứa Hằng đưa Cố Duệ thêm một bản tấu chương nữa, là bản tấu chương của Quách Khiêm, dâng tấu hạch tội của Châu Khương Mẫn, còn tự hạch tội chính mình quản giáo thuộc hạ không nghiêm. Tấu chương này được dâng trước các đại thần khác một bước, vừa tỏ vẻ công chính liêm minh, lại vừa tỏ ra trung thành, khó khiến Hứa Hằng định tội hắn.

“Đúng là một lão cáo già.” Cố Duệ nheo mắt, có phần bực bội nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi