ĐỘC SỦNG ÁI PHI

"Hoàng quý phi nương nương." Thanh Tuyết hành lễ với Tuệ Tâm nhưng đôi môi lại hơi nhếch lên vẻ kiêu ngạo.

Tuệ Tâm nhìn Thanh Tuyết với ánh mắt hờ hững, một lúc sau nàng mới nhàn nhạt lên tiếng. "Đứng dậy đi."

"Hoàng hậu nương nương vừa ban thưởng cho thần thiếp một ít thuốc dưỡng thai, còn dặn dò thần thiếp trở về nghỉ ngơi, tránh để gió lạnh làm ảnh hưởng đến long thai. Thế nên mong nương nương thứ lỗi, thần thiếp không thể ở đây trò chuyện cùng nương nương."

Nói xong, không đợi Tuệ Tâm lên tiếng, Thanh Tuyết đã ngạo mạn bước qua nàng.

"Ngươi cho rằng đứa nhỏ trong bụng sẽ giúp ngươi hóa thành phượng hoàng ư?" Tuệ Tâm nhàn nhạt cất tiếng.

"Nương nương nói vậy là sao?" Thanh Tuyết xoay người, cười giả lả.

"Xuất thân của ngươi vốn không tốt, chỉ dựa vào một đứa nhỏ cũng không thể giúp ngươi biến thành phượng hoàng."

"Nương nương, có thể hóa thành phượng hoàng hay không là dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng. Thần thiếp tin rằng dù xuất thân của thần thiếp không được hiển hách như các vị nương nương khác nhưng thần thiếp tuyệt sẽ không thua kém ai." Thanh Tuyết ngạo mạn nói.

"Sủng ái?" Tuệ Tâm cười nhạt. "Ngươi cho rằng bản thân mình rất được sủng ái sao? Xét về gia thế, ngươi không thể bằng ai, xét về nhan sắc ngươi cũng chỉ có thể xếp trên ta. Xét về tài năng, ngươi lại càng chẳng đáng được nhắc đến. Vậy thì dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng mình rất được sủng ái? Ngươi chẳng qua chỉ là một chút hứng thú nhất thời của hoàng thượng, điều duy nhất khiến ngươi được sủng ái là dựa vào cái bụng của ngươi hiện tại mà thôi."

Thanh Tuyết cảm thấy tức giận vì lời của Tuệ Tâm, nàng được sủng ái chỉ vì nàng đang mang long thai sao? Chắc chắn không phải là như vậy.

"Mười năm nước sông đổi ngược dòng. Thế sự thay đổi, chuyển biến liên tục. Nương nương, việc hoàng thượng thích ai, sủng ái ai, vì lý do gì không phải là việc mà người có thể quyết định được. Người cho rằng bản thân mình sẽ chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng mãi sao? Chẳng phải người được sủng ái cũng nhờ vào gia thế và hoài thai được long thai sao? Giờ thì sao? Bây giờ thì sao? Đã bao lâu rồi hoàng thượng không tới chỗ nương nương vậy?"

"Chát!"

Tuệ Tâm hoàn toàn tức giận, cái tát này hiển nhiên là nàng đã dùng hết sức để tát Thanh Tuyết. Y Vân ở bên cạnh lúc này cũng gằn giọng.

"Thanh quý nhân, xin người cẩn trọng lời nói."

"Đứa con chưa chào đời của ta đã bị người khác ám hại. Ngươi nghĩ ngươi sẽ giữ được đứa con này sao? Không đâu, số phận của nó rồi cũng sẽ giống như con của ta mà thôi." Tuệ Tâm hờ hững nói, mỗi lần nghĩ đến đứa nhỏ chưa chào đời của nàng, trong tâm can nàng lại đau như dao cắt.

"Nàng mới nói gì?" Một giọng nói trầm thấp xen lẫn chút giận dữ vang lên.

Thanh Tuyết và Tuệ Tâm giật mình quay lại thì thấy Hứa Hằng đang tiến lại gần, vẻ mặt rất xấu.

"Nàng có biết nguyền rủa hoàng tự là tội lớn đến thế nào không? Tại sao nàng có thể nói ra những lời như thế được? Nàng cũng từng mất đi hài tử, nàng hiểu rõ nỗi đau đó, vậy mà nàng lại có thể nói ra được những lời như vậy với Thanh quý nhân ư?"

Thanh Tuyết lúc này lập tức ra vẻ ủy khuất, đôi mắt rơm rớm nước, vội vàng đứng nép vào người Hứa Hằng.

"Hoàng thượng, hoàng quý phi cũng chỉ là vì quá đau xót cho đứa con của mình mà thôi, mong hoàng thượng đừng tức giận mà tổn hại đến long thể."

"Nàng ấy đau lòng vì mất con, người khác thì không sao?" Hứa Hằng lớn tiếng, trừng mắt nhìn Tuệ Tâm. "Trẫm vì biết nàng đau lòng, nên đã nhẫn nhịn nàng rất nhiều lần, nhưng đến giờ nàng vẫn luôn oán trách trẫm, xa lánh trẫm, giờ nàng lại ganh ghét đố kị với Thanh quý nhân."

"Hoàng thượng...!" Tuệ Tâm mắt ngấn nước, nhìn hắn với vẻ tổn thương.

"Trẫm không muốn nghe nàng nói bất cứ thứ gì bây giờ cả." Hứa Hằng càng nói càng lớn tiếng, càng thêm gay gắt. "Ngay từ xa trẫm đã nhìn thấy nàng ra tay đánh Thanh quý nhân, nàng còn lớn tiếng mắng chửi nàng ấy. Hoàng quý phi mà trẫm đã đích thân sắc phong đây sao? Hoàng quý phi hiền lương thục đức mà trẫm đã từng ngợi khen đây sao? Nàng mau trở về Thanh Y các cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy nàng nữa. Bao giờ nàng biết hối lỗi về những gì mình đã làm thì mới được phép ra khỏi Thanh Y các."

Tuệ Tâm câm lặng nhìn Hứa Hằng, sự tủi thân và đau đớn hiển hiện rõ ràng trong đáy mắt. Nàng xoay người, lặng lẽ rời đi. Trước khi thật sự rời khỏi, nàng dừng chân, giọng nói nghẹn ngào cất lên.

"Thần thiếp không bao giờ hối hận về những gì mình làm. Nếu hoàng thượng muốn, người có thể không gặp lại thần thiếp suốt phần đời còn lại."

"Nàng...!"

Hứa Hằng tức giận đến run cả người, phượng nhan đỏ bừng, đôi mày kiếm nhíu chặt, tức nghẹn đến nỗi không nói ra lời, nhìn theo Tuệ Tâm đang chậm rãi rời bỏ.

Thanh Tuyết dựa vào người Hứa Hằng kín đáo mỉm cười nhìn theo bóng lưng Tuệ Tâm. Trong hoàng cung rộng lớn này, dung mạo, gia thế, dù có quan trọng đến mấy cũng chẳng thể sánh bằng sự sủng ái của hoàng thượng. Quách quý nhân đã bị thất sủng, giờ thì đến lượt hoàng quý phi, ai có thể ngờ được chứ. Nếu như cô ta không biết hối lỗi, vậy thì chức vị hoàng quý phi kia, sớm muộn cũng thuộc về nàng.

Hứa Hằng ôm vai Thanh Tuyết thở dài một hơi, lại dùng tay mân mệ nhẹ lên gò má đang đỏ ửng của nàng ta.

"Nàng có đau lắm không?"

Thanh Tuyết lắc đầu. "Thần thiếp không đau." Lúc này, gò má của nàng ta lại càng đỏ ửng hơn nữa. "Là do thần thiếp cư xử không đúng mực, hoàng quý phi trách phạt thiếp là do thiếp đã làm sai, thần thiếp cam tâm chịu phạt."

"Nàng quá thiện lương rồi." Đáy mắt Hứa Hằng thoáng hiện lên một tia lạnh lùng rồi tan biến trong chớp mắt. "Người sai là nàng ấy, nàng không cần phải nhận lỗi về mình. Được rồi, mau trở về cung nghỉ ngơi đi, đừng đứng ngoài này hứng gió lạnh."

"Thần thiếp không muốn về, thần thiếp muốn ở bên cạnh hoàng thượng." Thanh Tuyết nũng nịu nói.

"Trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, trẫm không muốn nàng phải mệt mỏi. Ngoan, mau trở về dưỡng thai cho tốt, đợi khi nào trẫm xong việc sẽ qua thăm nàng, được không?" Hứa Hằng xoa đầu Thanh Tuyết nói.

"Nếu vậy thần thiếp xin nghe lời hoàng thượng, thần thiếp xin phép cáo lui." Thanh Tuyết hành lễ với Hứa Hằng rồi trở về điện. Đằng sau là một đôi mắt lạnh thấu xương đang dõi theo nàng ta.

Phù Vân cung.

"Chủ tử." Phỉ Văn đưa canh dưỡng thai vào với sự cẩn trọng và lo lắng tột độ. Chén canh này là do hoàng thượng đặc biệt căn dặn nàng phải chính mắt nhìn thấy Thanh quý nhân uống cạn, nếu có gì sơ sót, cái đầu này của nàng, sớm sẽ không còn trên cổ nữa rồi.

Thanh Tuyết nhận lấy canh dưỡng thai từ tay Phỉ Văn, không chút nghi ngờ gì uống cạn. Đây là canh dưỡng thai do chính hoàng thượng dặn dò thái y viện sắc cho nàng, được các vị thái y tài giỏi nhất trong cung theo dõi sát sao, nên nàng ta yên tâm rằng hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì.

Phỉ Văn nhìn Thanh Tuyết uống cạn chén canh, trong lòng cảm thấy yên tâm, hoàng thượng đã căn dặn phải cho Thanh quý nhân uống thứ canh dưỡng thai này trong mười ngày liên tục, ngày hôm nay đã là ngày thứ mười.

"Phỉ Văn, ngươi đem xấp lụa tơ tằm hoàng thượng mới ban thưởng cho ta đến phòng thêu, bảo họ may cho ta vài bộ y phục trẻ em. Ta muốn khi con ta chào đời, nó sẽ có thật nhiều y phục đẹp." Thanh Tuyết lau miệng, chỉ vào một xấp lụa đặt trên cùng của những đồ mà nàng mới được ban thưởng. "Còn nữa, dặn họ làm trang phục nam hài, đứa nhỏ ta sinh ra, nhất định là một hoàng tử."

"Chủ tử, người không tự tay may y phục cho tiểu hoàng tử sao? Nô tì thấy các vị chủ tử khác thường rất muốn tự tay may y phục cho hài tử của mình."

Thanh Tuyết nhìn Phỉ Văn với ánh mắt sắc lạnh. "Ta đã luôn phải hầu hạ người khác, trước giờ luôn là ta phải may đồ cho người khác, chẳng lẽ giờ ta lại không thể để người khác may đồ cho ta sao? Ý ngươi là hiện giờ dù ta đang mang long thai nhưng vẫn phải làm những việc giống một cung nữ như ngươi sao?"

"Chủ tử." Phỉ Văn hốt hoảng quỳ xuống nói. "Nô tì không có ý đó."

Thanh Tuyết nhìn Phỉ Văn với vẻ khinh thường, hừ mũi. "Được rồi, mau đi đi."

"Nô tì...nô tì đi ngay." Phỉ Văn vội vàng tới lấy xấp vải mang tới phòng may. Nhưng ngay khi vừa bước chân tới cửa, nàng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vang lên từ phía sau. Phỉ Văn vội quay lại nhìn thì thấy Thanh Tuyết đang ôm bụng đầy đau đớn.

"Chủ tử." Phỉ Văn hốt hoảng chạy tới bên cạnh Thanh Tuyết, kinh hoàng nhìn một mảnh đỏ sẫm đang dần loang ra trên y phục của Thanh Tuyết.

"Máu...máu...con của ta...con của ta...!" Thanh Tuyết sợ hãi nhìn máu càng lúc càng ra nhiều khi cơn đau càng ngày càng lớn. "Gọi thái y...mau gọi thái y."

"Người đâu, mau gọi thái y, chủ tử xảy ra chuyện rồi." Phỉ Văn hô lên.

Nghe tiếng kêu của Phỉ Văn, những cung nữ và thị vệ bên ngoài lập tức hốt hoảng, người lập tức đi tìm thái y, người hốt hoảng đi tìm hoàng thượng. Kha Tú Linh cũng nghe thấy tiếng kêu, vội vàng cùng cung nữ chạy đến tẩm điện của Thanh Tuyết. Phù Vân cung lập tức rơi vào hỗn loạn.

Chưa đầy một khắc sau, Hứa Hằng và An Uyển Nhi đã tới Phù Vân cung, lúc này Triệu thái y cũng đã tới nơi, còn Thanh Tuyết đã đau đến ngất xìu, mồ hôi thấm ướt trán nàng ta, máu nhuộm đỏ cả một thân y phục.

"Triệu thái y, mau, mau bắt mạch cho Thanh quý nhân." Uyển Nhi tỏ vẻ lo lắng nói với Triệu thái y. Trái lại, Hứa Hằng lại không có vẻ quá lo lắng, còn bình thản ngồi uống trà. Lúc này những người khác đều không được vào tẩm điện, chỉ có thể đứng bên ngoài nghe ngóng tình hình.

"Chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên Thanh quý nhân lại đau bụng chảy máu cơ chứ?" Kha Tú Linh lo lắng day chiếc khăn lụa trên tay. Nghe nói tiện nhân đó đã đau bụng rất lâu và chảy rất nhiều máu, nếu nói như vậy, có lẽ là đứa nhò đã không giữ được nữa rồi. Tuy rằng việc tiện nhân đó mất đi hài tử là việc mà nàng rất trông đợi, và chuyện lần này cũng không phải do nàng ta làm, nhưng vì nàng ta là cung chủ của Phù Vân cung, nếu bị truy cứu trách nhiệm, chẳng phải nàng ta sẽ gặp phiền phức sao?

"Ây dô, chẳng phải nói hoàng cung phúc trạch thâm hậu sao? Vậy mà hết hoàng quý phi lại đến Thanh quý nhân không giữ được long thai." Quách Liễu nhìn bộ dạng lo lắng của Kha Hướng Vy, cười có chút mỉa mai.

Hiền phi Lâm Khả Giao nhẹ giọng nói. "Quách quý nhân, hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì, ngươi làm sao dám khẳng định rằng long thai đã mất chứ?"

"Thần thiếp cần gì ai nói để biết chứ?" Quách Liễu hừ mũi. "Đau bụng dữ dội, lại chảy nhiều máu như vậy, nhất định là long thai đã bị tổn hại, không giữ được nữa rồi."

"Bên trong còn chưa truyền ra tin tức nào, ngươi lại dám ở đây nói nhăng nói cuội, ngươi đã từng phạm đại tội một lần, vậy mà vẫn chưa biết thân biết phận sao? Còn không mau im miệng vào?" Hiền phi nhíu mày nhìn Quách Liễu, nghiêm khắc khiển trách.

Quách Liễu nghẹn họng, lén trừng mắt nhìn Hiền phi. Hừ, vênh váo cái gì chứ? Nhan sắc và gia thế đều tầm thường, lại một thân bệnh tật, trước đây chỉ là một tiện nhân hèn kém trước mắt nàng, giờ nàng thất thế, lại bày ra bộ dạng bề trên cho nàng xem, thật đáng hận.

Lúc này, cửa mở ra, Phỉ Văn bước ra nói. "Thanh quý nhân gặp chuyện không hay, không giữ được hoàng tự, hoàng thượng cho phép các vị chủ tử vào trong."

Đức phi thở dài, tay lần tràng hạt, chậm rãi dẫn đầu các phi tử khác vào trong điện.

Hứa Hằng đang ngồi trên ghế giữa điện, mi tâm nhíu chặt, Hoàng hậu đứng bên cạnh, vẻ mặt phiền muộn, Triệu thái y thì đang quỳ giữa điện, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

"Hoàng thượng." Hiền phi nhẹ giọng lên tiếng.

Hứa Hằng vẫn nhắm mắt, không lên tiếng, giống như là đang phiền muộn, lại giống như đang suy nghĩ gì đó.

Long thai đã mất đi 1 lần, lại thêm lần này nữa, trong lòng hoàng thượng hẳn đang rất đau lòng. Hoàng thượng còn trẻ, thân thể còn tráng kiện, vậy mà các phi tử vào cung đã lâu, nhưng lại chẳng thể sinh được cho hoàng thất một nhi tử.

"Ưm..." Thanh Tuyết khẽ cựa mình, chầm chậm mở mắt, được Phỉ Văn đỡ ngồi dậy, suy yếu nói.

"Hoàng thượng, hoàng thượng, con của thần thiếp..." Thanh Tuyết rơi nước mắt, thều thào nói.

"Nương nương, xin nương nương bớt đau lòng." Triệu thái y dập đầu với Thanh Tuyết, vẻ sợ hãi.

"Con của ta...con của ta!!! Hoàng thượng, con của thần thiếp..." Thanh Tuyết cuồng loạn khóc lớn. Kẻ nào? Là kẻ nào đã hại chết con của nàng. Hoàng quý phi hận nàng nhất nhưng đang bị cấm cung, chẳng lẽ, chẳng lẽ...

"Thanh quý nhân, muội hãy cố nén đau thương." Uyển Nhi tới gần đặt tay lên vai Thanh Tuyết an ủi.

Hứa Hằng chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt lên tiếng.

"Triệu thái y, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Tại sao đột nhiên Thanh quý nhân lại bị sảy thai?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, đây là một loại độc dược phát tác chậm. Mỗi ngày Thanh quý nhân chỉ dùng một chút, sau một khoảng thời gian dài, độc tích tụ trog cơ thể dã đủ, sẽ khiến Thanh quý nhân bị sảy thai."

"Vậy ý ngươi là Thanh quý nhân đã bị hạ độc giống như cách mà Hoàng quý phi đã bị hạ độc trước đó?" Hiền phi sợ hãi nói.

Kha Hướng Vi nghe thấy vậy thì tái mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Vậy nghĩa là sao? Vì sợ bại lộ nên chuyện lần này nàng không nhúng tay vào, vậy thì là ai làm?

Những phi tần khác thì xì xầm bàn tán, phỏng đoán đủ điều nhưng không ai dám nói quá lớn.

Hứa Hằng dằn nắm đấm xuống mặt bàn nói. "Nhi tử của trẫm đã mất tới hai lần, rốt cuộc là kẻ nào đã làm chuyện này? Phỉ Văn, ngươi mau đem mọi thứ mà Thanh quý nhân thường dùng hằng ngày lên đây cho trẫm, Cả đồ sắc thuốc an thai và bã thuốc cũng mang lên đây."

Phỉ Văn vội vâng lệnh mang mọi thứ lên. Toàn bộ mọi thứ mà Thanh Tuyết dùng mỗi ngày từ khi mang thai đến giờ.

Uyển Nhi nhìn một lượt những thứ đặt trên bàn, sau khi nhìn thấy thứ mà mình đã nhìn thấy, liền dịu dàng lên tiếng.

"Hoàng thượng, từ sau chuyện của Hoàng quý phi xảy ra đến giờ, thần thiếp đã dặn dò Kha tần chú ý cẩn thận đến đồ dùng hàng ngày của Thanh quý nhân rồi, Có phải hung thủ đã dùng một cách nào đó mà chúng ta không thể nghĩ tới không?"

"Hoàng thượng, những đồ dùng hàng ngày và đồ ăn thức uống của Phù Vân cung đều được thần thiếp giám sát rất kĩ, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì." Kha Hướng Vi vội quỳ xuống thanh minh cho chính mình.

"Ngay cả những thứ mà thần thiếp ban thưởng cho Thanh quý nhân cũng đều được kiểm tra kĩ lưỡng, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Uyển Nhi chạm tay vào vài thứ trên mặt bàn, rồi như vô tình nhìn ra thứ gì đó.

"Phỉ Văn, hộp bột đánh răng này là ở đâu ra vậy? Hộp bột mà ta ban thưởng đâu? Các ngươi không dùng nó sao?"

"Nương nương, đây chính là đồ mà người đã ban thưởng, chủ tử của nô tì ngày nào cũng dùng mà." Phỉ Văn ngạc nhiên nói.

Uyển Nhi nhíu mày. "Không đúng, hộp bột này không phải thứ mà ta đã ban cho Thanh quý nhân."

"Hoàng hậu, nàng chắc chắn chứ?" Hứa Hằng lại gần, cầm hộp bột đánh răng lên xem xét.

"Hoàng thượng, người nhìn đi, ở đây có chạm năm viên hồng ngọc, hộp mà thần thiếp ban cho Thanh quý nhân chỉ có bốn viên."

Kha Hướng Vi tái mặt, nàng linh cảm thấy có chuyện không lành.

"Triệu thái y, ngươi mau kiểm tra thứ này." Hứa Hằng đưa hộp bột cho Triệu thái y, sau khi xem xét qua, Triệu thái y liền bẩm tấu.

"Hoàng thượng, trong này quả thực có một lượng xạ hương rất nhỏ."

"Phỉ Văn, ngươi mau nghĩ xem, liệu có ai có khả năng đánh tráo hộp bột đánh răng này không?" Hứa Hằng liếc nhìn Phỉ Văn.

"Hoàng thượng, đồ của chủ tử, nô tì luôn quản rất kĩ, tuyệt đối không có chuyện bị đánh tráo được." Phỉ Văn lắc đầu nói, xong trong giây lát lại như nhớ ra điều gì, liền a lên một tiếng. "Phải rồi, hôm đi lĩnh đồ ở chỗ hoàng hậu nương nương, lúc trở về tới Phù Vân cung, nô tì có va phải một người, liền đánh rơi hộp bột này xuống."

"Đó là ai?"

"Bẩm hoàng thượng, người đó chính là tỷ tỷ của nô tì, là a hoàn thân cận của Kha tần, tên là Phỉ Thúy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi