ĐỘC SỦNG ĐỒ NHI YÊU NGHIỆT

Trước phủ Thừa tướng, tường xây cao ngất, tượng gấu trắng sơn đỏ đứng trước cửa lớn, tràn đầy oai phong.

Hai người Nguyệt Ca bước vào cửa chính, thị vệ giữ cửa lập tức cản lại: "Ai?"

"Tới gặp Thừa tướng." Nguyệt Ca thản nhiên nói, tuy ngũ quan bình thường nhưng vừa mở miệng thì không thể che giấu được khí chất.

Thị vệ giữ cửa nhíu mày, không định thông báo.

Ngải Thiển đi tới trước mặt hai thị vệ giữ cửa, cười ngọt ngào: "Hai vị đại ca, chúng ta có chuyện tìm Thừa tướng, mong đại ca châm chước cho."

Dứt lời, nàng bước lên, không lộ giấu vết mà đưa vài thứ trong tay vào tay hai người.

Thị vệ kia cảm thấy thứ cầm trong tay hơi lạnh, hơi cứng, dùng tay cảm nhận, không cần đoán cũng biết đó là thứ gì. Mặt người bên trái lập tức giả vờ đứng đắn: "Được, ta sẽ vào trong thông báo giúp hai vị một tiếng, có thể thành công hay không phải xem đại nhân nhà ta, phải xem tạo hóa của hai vị."

"Được, cảm ơn hai vị đại ca nhé." Ngải Thiển tiếp tục cười ngọt ngào.

Một người trong đó liền xoay người vào trong thông báo, người còn lại thì nhìn Ngải Thiển chằm chằm, ánh mắt trở nên không còn trong sáng.

Dĩ nhiên Nguyệt Ca cảm thấy khó chịu, mở miệng gọi: "Nha đầu, lại đây."

Ngải Thiển nhảy nhảy nhót nhót tới bên cạnh Nguyệt Ca, mặt cười rực rỡ.

Thị vệ kia vừa nhìn dáng dấp Nguyệt Ca bình thường như vậy mà có thể hô tới kêu đi mỹ nhân này thì lập tức bất bình thay cho Ngải Thiển, hắng giọng, nói: "Này, ngươi là ai?"

Nguyệt Ca lạnh nhạt ngước mắt lên, không thèm quan tâm tới thị vệ này.

Ngải Thiển quay sang cười nói: "Huynh ấy là sư phụ đại nhân của ta."

"A, là sư phụ hả?" Thị vệ cả kinh, lúng túng nhìn Nguyệt Ca. Trong lòng hắn vẫn không kìm được mà nghĩ người này bình thường như thế, rốt cuộc là sư phụ gì của cô nương này? Đang lúc hắn định mở miệng hỏi thì thị vệ vào thông báo đã trở lại, đảo mắt qua hai người Ngải Thiển, nói: "Coi như các ngươi gặp may. Lão gia bảo các ngươi vào."

"Cảm ơn đại ca." Ngải Thiển cười ngọt ngào, đẩy xe lăn của Nguyệt Ca lên thềm đá. Dưới sự hướng dẫn của thị vệ, bất động thanh sắc mà qua cửa.

Phủ Thừa tướng này quả thật là xa hoa. Ngải Thiển nhìn mà không khỏi chậc lưỡi. Qua cửa chính là thấy một vườn hoa lớn, vào đầu thu mà vẫn muôn hoa khoe sắc như trước, một con đường nhỏ trải thảm đỏ xuyên qua giữa vườn hoa, vòng qua hành lang tinh xảo, tới tiền viện, rốt cuộc được thị vệ dẫn tới mục đích - Dưỡng Tâm Các.

Thể chữ chạm hoa khắc phượng, rồng cuộn hổ ngồi, cứng cáp có lực. Tuy phủ Thừa tướng xa hoa nhưng bầu không khí luôn có áp suất thấp không xua đi được.

"Lão gia, đã đưa hai vị khách nhân tới." Thị vệ dừng trước cửa, lớn tiếng thông báo, hoàn toàn không thấy hai thị vệ đứng hai bên Dưỡng Tâm Các.

Đôi mắt to đen láy của Ngải Thiển lại đánh giá hai người này, chợt nghe bên trong truyền ra giọng nói già nua mệt mỏi: "Vào đi."

"Lão gia bảo các ngươi vào." Thị vệ xoay người nói, sau đó thì xoay người rời đi.

Ngải Thiển còn chưa kịp nói cảm ơn thì thấy cánh cửa đang đóng kín được mở ra "kẹt" một cái. Một ông già gầy yếu mặc cẩm bào ngồi ở chính vị, một bức tranh tuấn mã uống nước treo trên đầu. Trong phòng được trang trí vô cùng đẹp đẽ, các loại đồ cổ được đặt ở vị trí thích hợp, dưới đất trải thảm đỏ.

"Chính là các ngươi?" Thừa tướng ngẩng đầu nhìn hai người Ngải Thiển, đôi mắt vô thần lại đột nhiên trở nên khôn khéo, không lộ dấu vết mà quan sát.

"Vâng." Ngải Thiển cũng dừng quan sát, cười tít mắt, vào phòng với Nguyệt Ca.

"Không biết tới bái phỏng lão phu là vì chuyện gì?" Hai tay Thừa tướng vung lên, lập tức có người xuất hiện như quỷ mị trước mặt Ngải Thiển, tay bưng trà nóng, động tác nhanh chóng dâng trà hảo hạng, rồi lại biến mất như quỷ mị.

"Thừa tướng đại nhân thấy sao?" Hai mắt Ngải Thiển vẫn không nhịn được mà đánh giá phẩm chất những thứ quý báu kia. Bình phỉ thúy như làn thu thủy, vừa nhìn liền biết là vô giá.

"Nghe nói trong phủ Thừa tướng xảy ra chuyện quái dị?" Nguyệt Ca bỗng mở miệng hỏi, nhìn Thừa tướng bằng cặp mắt không gợn sóng.

Ngải Thiển ngồi xuống cạnh Nguyệt Ca, nhận chén trà thì tò mò nhìn. Nguyệt Nguyệt rõ tất cả rồi, sao còn hỏi?

"Ngươi biết được từ đâu?" Sắc mặt Thừa tướng không thay đổi, bình tĩnh hỏi lại.

"Vô tình nghe được." Nguyệt Ca cười nho nhã.

Thừa tướng nhìn khuôn mặt có vẻ bình thường của Nguyệt Ca hồi lâu, mắt chợt lóe lên, dường như đã quyết định gì đó, giọng nói già nua vang lên: "Đúng vậy. Các ngươi tới là vì chuyện này?"

"Ừ." Nguyệt Ca thản nhiên giật đầu, mắt phượng đã nhìn thấu tất cả.

"Tức là các ngươi có cách giải quyết?" Thừa tướng cũng nở nụ cười. Không biết vì sao ông cảm thấy người trẻ tuổi có vẻ bình thường trước mặt này có năng lực giải quyết giúp ông, nên ông mới thừa nhận không chút do dự.

"Cách thì có, mà cũng không có." Ngải Thiển nói chậm rì rì.

"Ý của cô nương là gì?" Thừa tướng nhìn về phía Ngải Thiển. Cô nương này có quyền lên tiếng ư?

Nguyệt Ca buồn cười nhìn Ngải Thiển, cũng không ngăn cản chút tâm tư này của nàng.

Ngải Thiển được ủng hộ trong lặng lẽ, liền có thêm chút khí thế: "Ngài cũng biết đã mời rất nhiều cao nhân tới nhưng không có cách giải quyết vấn đề, có thể thấy được việc này khó khăn cỡ nào."

"Đúng vậy. Nếu hai vị có thể giúp lão phu giải quyết, có thể nêu điều kiện gì cũng được." Thừa tướng nói tiếp.

Ngải Thiển gật đầu hài lòng. Coi như lão đầu này biết điều, cười ngọt ngào, nói: "Điều kiện cũng không có gì. Chỉ mong Thừa tướng có thể cho chút thù lao, coi như là quyên góp chút ít cho dân chúng."

"Việc này không thành vấn đề. Nếu được việc, nhị vị có thể tùy ý lấy tiền của trong phủ Thừa tướng." Thừa tướng không thèm để ý mà nói. Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết mọi chuyện, để ông có thể yên tâm ngủ. Những thứ khác không quan trọng bằng tính mạng. Hơn nữa hai người bọn họ có thể lấy được bao nhiêu chứ.

"Được. Tin rằng Thừa tướng là người trọng chữ tín." Ngải Thiển cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường, nghiêng đầu nói với Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, chúng ta đi trừ yêu đi."

"Ừ." Nguyệt Ca gật đầu, tự quay xe lăn ra ngoài.

Ngải Thiển vội vàng đứng dậy đuổi theo, Thừa tướng cũng đi theo, bước chân hơi tập tễnh.

Ra khỏi Dưỡng Tâm Các, Nguyệt Ca đi về phía bên trái.

Thừa tướng vừa nhìn thì vội vàng kêu lên: "Sai rồi, phải là bên này."

Ngải Thiển kỳ quái quay lại nhìn.

Nguyệt Ca căn bản không để ý tới Thừa thướng, vẫn đi về phía trước. Gió thoảng qua khiến cánh hoad★đ★L★q★đđong đưa nhưng lại rơi lả tả, cánh hoa rơi đầy đất tạo thành một tấm thảm.

Đây cũng quá kỳ lạ. Chỉ cơn gió nhỏ mà đã thổi tung hoa sao? Ngải Thiển mở lớn đôi mắt như hạt châu nhìn mặt đất, đột nhiên cảm thấy gió lạnh từng cơn.

Thừa tướng hồi hộp theo sau, cổ rụt lại. Ông cũng cảm giác được có gì đó không đúng, cảm giác rất quỷ dị.

Tới một căn phòng nho nhỏ bỏ không thấp hơn những chỗ khác, Nguyệt Ca dừng lại không đi nữa.

"Ở đây không có ai ở, coi như là bỏ hoang." Thừa tướng vội vàng nói. Kể từ khi gặp chuyện không may thì có rất nhiều nha hoàn gia đinh bỏ chạy, bây giờ chỉ còn người to gan mà ông dùng số tiền lớn mới giữ lại được.

"Ừ." Nguyệt Ca gật đầu, lẳng lặng nhìn căn phòng bỏ không phía trước.

Cửa phòng đóng chặt, tuy bỏ hoang nhưng cỏ dại không mọc um tùm, thoạt nhìn sạch sẽ tươm tất.

Ngải Thiển rướn cổ lên nhìn về phía trước, không nhìn ra chút khác thường nào mà chỉ loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Lúc này sắc trời dần dần tối xuống, trên đầu có mây đen, dày đặc nặng nề, ép tới mức khiến người ta khó thở. Ngải Thiển cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi thời tiết còn tốt lắm mà, sao bây giờ...Mây đen này từ đâu ra?

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, cửa phòng đang đóng chặt bỗng mở rộng ra, một cơn gió quái lạ thổi ra từ trong nhà. Mái tóc của ba người bay theo gió.

"Hi hi, lão đầu ngươi lại đưa tới một khuê nữ nữa hả? Không tệ!" Một giọng nói ngọt ngào đẹp đẽ vang lên trong phòng.

Ngải Thiển vội vàng bám vào vai trái Nguyệt Ca, tò mò hỏi: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, là yêu quái kia ạ?"

"Ừ." Nguyệt Ca gật đầu.

Thừa tướng hoảng sợ, tân phòng ở bên phải Dưỡng Tâm Các luôn gặp chuyện không may, sao yêu quái lại ở bên trái? Lúc đầu còn tưởng rằng người trẻ tuổi này không biết nên đi lung tung, thì ra đã sớm đoán được. Vậy thì tốt rồi, mới có thể được việc được. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Thừa tướng vẫn không nhịn được mà lùi bước lại, lặng lẽ lui lại từng chút từng chút.

Nguyệt Ca phát hiện ra nhưng không ngăn cản.

Xà yêu kia lại nói: "Sao, chưa thấy bản cô nương mà đã định đi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi