ĐỘC SỦNG KIỀU PHI

“Vương phi, nàng sẵn sàng chưa?”

Chàng vương gia bảnh bao anh tuấn trong bộ quan phục lễ nghi triều đình đang chìa tay ra đón đợi nàng. Hắn cười mà như mặt trời đang tỏa nắng. Có nét gì đó trong nụ cười ấy làm Khanh nhớ đến giấc mộng hôm nọ.

Hôm nay họ giống mặc đồ đôi thật đấy, vương phi cũng có lễ phục riêng, màu sắc hoa văn lại na ná nhau. Nàng đưa tay mình cho hắn.

“Ta lúc nào cũng sẵn sàng”

Lúc trên xe, Tuân dặn nàng:

“Chuyện gặp Hoàng Hậu là không tránh khỏi, hôm nay nàng đừng rời khỏi ta nhé.”

Nàng gật đầu rồi phì cười:

“Nghe như chăm trẻ vậy đó.”

“Nếu trẻ đó là nàng, ta nguyện chăm đến cuối đời.”

Nghe vậy Khanh cười ngượng. Nàng là một phụ nữ đến từ hiện đại, nhưng Khanh cũng chẳng ngờ được đến nước mình lại bị một Vương gia thời phong kiến tán tỉnh táo tợn thế này. May mà nàng chỉ mê cái đẹp ở độ nào đấy giữ được lí tính, nếu không nàng thực sự đã bị chú hồ ly tinh này làm cho thần hồn điên đảo rồi.

Lúc tới điện Kính Thiên, tiếng của hoạn quan đầy nội lực vang lên:

“Hiểu Minh Vương và Hiểu Minh Vương phi tới!”

Thứ duy nhất thu hút được cái nhìn của Khanh, ấy chính là vị mẫu nghi thiên hạ đang ngồi tả hữu cạnh long trượng kia. Chuyên nghiệp thật, nàng chỉ kịp thấy mụ khẽ lườm nàng rồi cũng đổi lại thành nụ cười tươi trong cái chớp mắt.

Khi này Hoàng Đế chưa đến, Nhi khẽ thì thầm với Khanh danh tính từng người.



Lan phi ngồi bên cánh trái đối diện Lý quý phi, nhan sắc kiều mị, dáng dấp đỏng đảnh, quyến rũ đầy yêu nghiệt, khóe mắt hơi xếch lên sắc sảo, không phải người dễ chọc. Dù bụng mang dạ chửa song da dẻ vẫn mượt mà, trắng trẻo lắm.

Ả thấy nàng thì che miệng cười, cái bụng bầu to tướng khiến Lan phi phải ngồi lùi ra sau hẳn mấy ô gạch.

“Ôi chao, Nhị điện hạ biết chăm chút cho thê tử thật ấy! Nhìn vương phi kiều diễm kinh thiên thế kia, ai mà dám tin mấy lời đồn nhảm ấy là thật chứ.”

Nhật Tuân không hề biến sắc, giờ Khanh mới hiểu cái hiệu “Kiều vương lạnh lùng” là từ đâu mà ra, đôi mắt phượng ấy giá như băng. Không ai biết được hắn suy nghĩ gì, ám chỉ cái gì qua lời nói ấy:

“Lan phi quá lời rồi. Vương phi của bản vương xưa nay quốc sắc thiên hương chẳng có căn có số sao có thể diện kiến được dung mạo nàng”

Hình như Tuân chưa bao giờ dùng cái giọng nói trầm, đặc, uy như thế khi nói chuyện với nàng, cứ như chẳng phải giọng cùng một người phát ra.

Đức phi, vị trông đã có tuổi, đoán phải hơn vị Lan phi kia ngót mười xuân xanh cũng góp vui:

“Lan phi khéo khen thật đấy, bốn chữ kiều diễm kinh thiên kia chẳng phải quan gia tặng cô sao?”

Khanh khẽ nhún người:

“Thiếp xin nhận ý tốt của Lan phi, song thất kinh, không dám đứng ngang một vị với nương nương. Nương nương kiều diễm động lòng người, so với nương nương phận thiếp chỉ là ong, là bướm tô điểm cho sắc xuân mà thôi”

Lan phi cười kiều mị, nàng chỉ tay ra hiệu rất ưng Khanh:

“Ô, cái miệng dẻo thật. Thôi, ngồi xuống đi, bổn cung cảm thán chút thôi mà. Hậu cung ba ngàn giai lệ, e khó mà có ai vượt qua được Hiểu Minh Vương phi đây. Vương lời rồi nhé!”

Tuân kéo ghế cho Khanh ngồi cạnh mình. Trang tần không kìm được lời khen



“Phu thê đẹp đôi quá, Nhị điện hạ thực rất chu đáo.”

Đức phi chêm vào:

“Thế là Trang tần chưa được thấy quan gia dịu dàng ra sao với Lan phi rồi, thế mới khiến chúng phi ghen tị.”

Lan phi xoa bụng:

“Ôi dào, tại thái y nói lần này bổn cung khéo mang có khi lại là bát hoàng tử, quan gia ắt sẽ nâng niu rồi. Hồi trước Quý phi nương nương mang thai nhị vị hoàng tử cũng thế mà, chẳng phải sao?”

Lý quý phi chỉ cười, nhấp trà mà không đáp.

Đá đểu kịch tính thật đấy, vì Đức phi không sinh được người con trai nào cho Hoàng Đế thành thử ra dù có ba cô công chúa cũng mãi không lên được ngang phẩm với Lý quý phi- người đã có hai vị hoàng tử.

Vị Lan phi này xuất thân chắc cũng chẳng nhỏ, nàng ta kích chẳng thiếu một ai. Tư phong dáng dấp, dù có đỏng đảnh song vẫn ra nghi thái của một vị tiểu thư con nhà quý tộc. Cao sang, quý phái không hề khiến người ta dễ nhàm chán và lại rất hút hồn. Chả trách sao lại thành sủng phi, một bông hoa độc lạ giữa vườn bách hoa khoe sắc.

Thật ra nàng ta chỉ cần ưỡn cái bụng bầu tám tháng rưỡi ra như thế, tầm này chẳng cần khiêu ai cũng ối người ganh ghét rồi, không cần phải đá đểu người ta như vậy.

Thể rồi màn kịch hậu cung chỉ dừng lại lưng chừng ở đó thì quan gia tiến vào.

“Hoàng Thượng giá đáo!!!”

Tiếng thái giám vừa dứt, mọi người lập tức đứng dậy thi lễ.

“Thần thiếp cung nghênh Bệ hạ!”

“Chúng thần tham kiến Bệ Hạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi