ĐỘC SỦNG THÀNH HÔN


Trưa hôm sau môn thi cuối cùng là vật lý, cô nộp bài trước 45 phút, nghĩ thầm lần này dù sao cũng sẽ ra khỏi điểm thi sớm hơn Mộ Thời Phong thôi.
Hôm qua anh nói không tham gia thi, cô cũng tin tưởng thật, sau đó mới biết môn toán của anh 30 phút đã nộp bài, căn bản không phải như lời anh nói vì không đả kích người khác mà không thi.
Môn toán của cô 30 phút nộp bài là vì làm xong rồi, còn anh nộp bài chỉ làm câu hỏi khách quan và câu điền khuyết phía trước, câu hỏi lớn phía sau một câu cũng chưa làm, còn về nguyên nhân cô suy đoán chắc chắn không phải là anh không biết làm.
Cô mơ mộng hảo huyền nghĩ rằng anh nộp bài trước là vì đến căn tin gọi cơm cho cô, nhưng trưa hôm nay lúc ăn cơm, Mộ Thời Phong chẳng chút nể tình phủ nhận suy đoán chủ quan tự luyến của cô.
Vẫn là dưới gốc cây xanh kia, vẫn là tư thế đợi cô ngày hôm qua, lười biếng tùy ý, bộ đồ thể thao màu đen ôm vòng quanh đường cong cơ thể thẳng tấp lại rắn chắc của anh.
 Anh đem điện thoại bỏ vào trong túi, giọng nói thờ ơ, “ Tối qua em gửi wechat cho tôi, nói tối nay muốn làm gì? Hai này nay đối phó với kỳ thi này, đầu óc cũng không đủ dùng à.”
Đây là có nhiều thiếu sót à, nhớ được cô gửi wechat, vậy mà lại quên mất nội dung, không phải chính là muốn để cô chủ động mời lại anh lần nữa à, nhưng cô khăng khăng không nói.
Cô cười hì hì, vẻ mặt rất vô tội: “ Tối qua em gửi tin nhắn cho anh ư? Lúc đó đang ôn tập vật lý, đầu óc đều là sơ đồ mạch điện, đại khái nhất thời chạm mạc mới không cẩn thận nhấn gửi tin đi.”
Anh như cười như không, chậm chạp đáp: “ Vậy à, đúng lúc Thương Ngôn hẹn tôi đánh banh, vậy tôi đến sân vận động nhé.” Nhìn cô, “ Em ở đây đợi cậu của em đến đón em, hay là cùng tôi đến sân vận động xem đánh bóng?”
 Mẹ nó! Cô nhắc nhở bản thân nhất định phải kiềm nến tức giận, nếu không sẽ thua hoàn toàn, “ Em đã hẹn Tống Tử Mặc đi ăn cơm, em đến cổng trường đợi anh ấy.”
Mộ Thời Phong gật đầu, nụ cười nơi khóe miệng vẫn đúng lúc, giống như cô đi hẹn hò với ai, ăn cơm cùng ai đối với anh chẳng có chút liên quan nào, anh đứng vững, tiến lên hai bước vỗ vỗ đầu của cô, “ Nhớ ăn thanh đạm một chút, không thể ăn thức ăn tanh cay kích thích dạ dày đâu đấy.”
Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của anh, thật sự đi rồi à? Mãi cho đến khi anh biến mất tại cua quẹo đầu đường, cô mới biết anh cũng không nói đùa.
So với đạo hạnh của anh, cô còn kém xa lắm, thế là tức giận hổn hển gửi tin nhắn cho anh, [ Anh cứ như vậy mà đi à?] Tuy câu hỏi này khó hiểu, rõ ràng là cô nói muốn đi ăn cơm cùng Tống Tử Mặc, bây giờ cô lại bất đắc dĩ giương mắt đi cầu xin anh.
Anh nói: [ Chẳng lẽ còn muốn làm một cuộc sinh ly tử biệt à?]
Giao chiến với anh, cô mãi mãi cũng ở dưới cơ. Trong lúc cô đang ủ rũ, anh lại gửi tin nhắn đến, [ Ở tại chỗ đợi tôi, tôi đi lấy xe.]
5 phút sau anh nhanh nhẹn chạy đến, thì ra là xe hai bánh. Đi đến trước mặt cô hoàn toàn há hốc mồm, đây là xe dỏm gì nhỉ? Phía trước không có xà ngang, phía sau không có yên xe, ai đến nói với cô đi, cô phải ngồi thế nào chứ?

Anh một chân chống đất, “ Lên đi chứ.”
Cô lên cưỡi trên đầu anh hả?
Thấy cô bất động, anh chỉ vào hai bên dư ra của trục bánh xe sau, cộng thêm hai chân bàn đạp, “ Thị lực thật đúng là không tốt, đứng ở đây.”
Cô trầm ngâm nhìn sang, chiếc xe này nhất định chính là pháp bảo chọc cua gái rồi, chỉ cần đứng lên thì cô ắt phải dựa vào sức mạnh của của vai và lưng anh mới có thể đứng vững, cô và anh phải vô cùng thân mật mới có thể bảo đảm an toàn của cô.
Anh lại giục cô, “ Còn lằng nhằng?”
Cái này gọi là e thẹn.
Cô đeo balo lên vai, vịn vai của anh đứng phía sau anh, bàn đạp giống như là vì làm vừa theo cỡ chân của cô vậy.
Cô đứng vững, chân trái của anh dùng lực đạp đất, xe đạp chạm rãi tiến về trước, sau đó thì càng ngày càng nhanh, cô lo lắng nếu tốc độ của xe đạp nhanh quá, nếu gặp phải mặt đất gồ ghề, cô nhất định sẽ bị ngã xuống đất, nhắc nhở anh. “ Anh đạp chậm một chút đi.”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại đạp càng nhanh hơn.
Cơ hội đến rồi.
Hai tay của cô ôm lấy cổ của anh, nửa người trên cũng đứng sau lưng anh, híp mắt cảm nhận sự ấm áp của cơn gió Bắc mùa Đông.
Bỗng nhiên xe thắng gấp, răng môi của cô chợt đụng vào ót của anh, cô không biết có đụng anh đau hay không, nhưng đầu lưỡi của cô xác định bị chính mình cắn nát rồi.
Mộ Thời Phong đưa tay xoa đầu của mình, hướng về phía thầy Vu đang đến gần lễ phép chào hỏi, “ Chào thầy Vu ạ.”
Đào Nhiên ngước mắt liền nhìn thấy thầy chủ nhiệm ở trước mặt, cô đã có chút hoảng loạn, không khỏi có cảm giác sợ hãi có tật giật mình, nở nụ cười cứng nhắc: “ Chào thầy ạ.”
Thầy Vu gật đầu: “Nộp bài sớm vậy à?”

Cô và Mộ Thời Phong gần như đồng thanh đồng tiếng, “ Mới nộp thôi ạ.” Nhưng giọng nói của cô rõ ràng có hơi run.
Giọng nói của Thầy Vu nửa đùa nửa thật: “ Gen di truyền của nhà các em cũng mạnh thật nhỉ, mỗi môn toán lý hóa không học thế nào cũng có thể thi điểm cao.” Lại hỏi tiếp: “ Giờ là muốn về hà?”
Mộ Thời Phong cười xán lạn, “ Chưa về ạ, em đưa em ấy đi ăn bữa lớn, em sợ sau khi thành tích ngữ văn của em ấy có thì anh ba của em sẽ bắt em ấy úp mặt vào tường hối lỗi không cho em ấy ăn cơm mất.”
Thầy Vu biết anh ba trong miệng Mộ Thời Phong là Thẩm Lăng, phất tay, “ Các em đi đi, một lát nữa giờ cao điểm tan làm đến quán ăn còn phải xếp hàng đợi chỗ nữa đấy.” Rồi dặn dò Mộ Thời Phong một câu, “ Đạp xe chậm một chút, trong trường nghiêm cấm đạp xe đấy, cũng chỉ có em thôi, to gan.”
Thầy Vu xoay người đi vào tòa nhà của giáo viên, dọa được Đào Nhiên cả người co quắp trên lưng Mộ Thời Phong, thật sự sợ thầy Vu sẽ phát giác được sóng ngầm cuồn cuộn giữa cô và Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong cười nhạo cô: “ Chỉ có chút lá gan vậy thôi à?”
Cô vẫn có hơi sợ: “ Em không phải sợ thầy Vu phát hiện chúng ta không phải anh em họ sao?”
Anh bình tĩnh như vậy: “ Không đâu, tôi là người có bạn gái mà.” Anh lại tiếp tục đạp xe về phía trước.
Bỗng nhiên đại não mấy ngày nay rơi vào trạng thái tắc nghẽn của cô bị câu nói này của anh làm cho thông suốt.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao anh phải nói khoác đóng giả người yêu với Hoắc Tinh rồi, rồi tại sao trước đây ăn cơm phải đưa cô theo, còn tuyên bố cô là em họ nữa chứ, thì ra chỉ là để cho cô được danh chính ngôn thuận hơn, thậm chí là không chút kiêng kỵ.
Cô và hành động này của anh có được xem là ám độ trầm thương không nhỉ?
Cũng không đúng, ám độ trầm thương hình như là nghĩa xấu nha.
Đến trước cổng trường, anh liền tăng tốc, cơ thể nghiêng về trước rời khỏi yên xe, xe đạp giống như bay vọt ra ngoài, phía sau còn có bảo về bất đắc dĩ hét lên.
Thanh xuân tùy ý, mặc họ khoe khoang, nụ cười như ý, thời học sinh ngổ ngược, tiếng chuông xe đạp trong trẻo, bánh xe lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Trên con đường lớn rộn ràng, cô đứng bên tai anh hỏi anh: “ Xe đạp của anh chuẩn bị khi nào vậy?” Thông thường anh đi học đều là tài xế của Mộ Thời Cảnh đưa đón.

Anh nói: “ Trộm được, còn dám ngồi không?”
Cô hỏi ngược lại: “ Tại sao không dám chứ?” Nơi nào có anh, cho dù là địa ngục cô cũng sẽ không chút do dự đi vào, đừng nói chỉ là ngục giam.
Khi đến đèn đỏ anh dừng lại, quay đầu cười nói: “ Gan của tôi nhỏ lắm, nếu ngộ nhỡ bị cảnh sát bắt, thì tôi sẽ nói là em trộm đấy.”
“...”
Cô tuy không có cảm giác phương hướng gì, cũng không nhớ đường lắm, nhưng biển báo bên đường nghiễm nhiên không phải vị trí nhà hàng kia mà cô muốn đi, nhưng con đường nào cũng dẫn đến La Mã thôi, cũng có lẽ là anh đi đường tắt.
Lại đạp hơn 10 phút, Mộ Thời Phong dừng lại trước cửa của một cửa hàng tiện lợi, hơi nghiêng đầu, chỉ vào cửa hàng tiện lợi, “ Xuống trả món nợ em nợ tôi trước đi.”
Cô viện cớ, “ Gần đây em nghèo lắm, thiếu tiền trầm trọng luôn, anh xem có thể hoãn lại không?”
Anh đưa lưng về phía cô, cũng không nhìn vẻ mặt bỉ ổi trên mặt của cô, hỏi cô, “ Định hoãn đến khi nào, cũng phải có tin chính xác chứ? Nói câu vui vẻ, lúc tôi còn sống có thể hút được mấy gói thuốc kia không?”
Chuyện này thì còn phải xem biểu hiện của anh nha, cho anh cơ hội xé lớp cửa số giấy kia đã đến rồi, cô hắng giọng, “ Đợi khi anh có bạn gái, thì em sẽ trả hết nợ cho anh nha.”
Đợi em thành bạn gái của anh, đừng nói là 3 gói thuốc, cho dù là thuốc cả đời cũng do em gói luôn.
Anh hơi suy nghĩ, “ Nhưng trước khi 30 tuổi tôi không chưa tính tìm bạn gái.” Xoay người vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “ Nhanh đi mua đi.”
“!!” Khi anh 30 tuổi, cô cũng 27 tuổi rồi, chẳng lẽ cô phải đỏ mắt chờ đến năm 27 tuổi? Quan trọng là bây giờ cô mới có 15 tuổi thôi nha.
Thấy cô không nhúc nhích, anh móc ví ra lấy 1000 đưa cho cô, “ Nếu đã túng thiếu như vậy, tôi tài trợ cho em một ít, điều kiện tiên quyết là trả sạch khoản nợ nhỏ của tôi đấy.”
Cô không có tí mảy may từ chối, dĩ nhiên nhận lấy tiền trong tay của anh, sau khi cất tiền xong mới nói với anh, “ Trước đây hình như anh nói tiền của anh chỉ có bạn gái của anh có thể tiêu thôi mà.”
Đại ca à, em cũng đã chủ động như vậy lớp cửa sổ rách tơi tả kia lại cắt thêm mấy nhát rồi, anh còn không định xé xuống à?
Anh không chút rung động nào, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng rất tán đồng cách nói của cô, “ Không sai, tiền của tôi chỉ có vợ của tôi có thể tiêu.”
Vẫn giả vờ chết cho em! Cô híp mắt, thôi đi, không phải một tấm giấy rách thôi sao, nếu anh đã lười như vậy, vậy để cô xé, cô hít thở cũng bắt đầu căng thẳng, “ Vậy vừa rồi anh đưa tiền cho em tiêu à.”
Anh chậm rãi giải thích: “ Tôi không có ví tiền, đây là ví của anh tôi, nghĩ tối nay muốn cùng em ăn cơm, cũng không thể thật sự để cho em thanh toán chứ, nên tạm thời lấy ví của anh ấy.”

“ ...” Cô bị tổn thương hơn vạn cái, ỉu xìu bậm môi đi vào cửa hàng tiện lợi, cô bỗng không muốn ăn bữa tiệc lớn cùng anh nữa, cô cảm thấy đừng nói đợi đến 27 tuổi, cho dù đợi đến 72 tuổi, sợ là cũng không được.
Khi đứng xếp hàng ở quầy thu tiền, cô nhìn anh mỉm cười với cô dưới ánh nắng chìu ngoài cửa, làm cô khó mà tự kiềm chế được, làm sao cũng nhìn lom lom, thế là trong nháy mắt liền sống lại, nói chung là càng đè nén càng dũng cảm, cô chỉ mua một gói thuốc.
Lúc cô ném gói thuốc cho anh, anh rõ ràng không hài lòng, “ Đào Nhiên, em đúng thật sự là lưu manh vô lại, tôi cũng đã đưa em 1000, em ngay cả mấy chục đồng cũng keo kịt không chịu tiêu.”
Cô có tính toán của mình, “ Trả theo kỳ đi, gói thứ 2 đợi lúc anh kết hôn rồi trả tiếp, nghe nói tham gia hôn lễ hình như có cầm kẹo cưới, thuốc cưới nha, đến lúc đó em dùng thuốc cưới trong hôn lễ của anh trả cho anh.” Rồi cố ý nhìn chằm chằm anh, “ Nhất định phải làm tiệc cưới kiểu trung nha, kiều tây hình như không có thuốc cưới gì đó đây đấy.”
Anh xé gói thuốc kia ra, ngậm một điếu, khói thuốc lượn lờ bay lên, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi mới hỏi: “ Gói thứ 3 em định khi nào trả?”
Cô rất nghiêm túc: “ Lúc con của anh kết hôn.”
Cơ thể của anh quay mặt sang cười loạn, cũng không quay đầu, ra lệnh cho cô: “ Lên xe.”
Cô lộ vẻ tức giận bấu vào vai anh đứng lên, anh đưa tay ra sau đem điếu thuốc từ đầu vai đưa cho cô, “ Cầm giúp tôi.”
Cô chậm chạp làm theo.
Xe đạp lại chạy như con thoi trong đám người, cô mờ mịt nhìn điếu thuốc kia trong tay vẫn còn đang tiếp tục cháy, chẳng biết làm sao, sau đó liền nghe anh nói: “ Đặt thuốc vào trong miệng của tôi.”
Trong đầu cô trong nháy mắt nhớ đến xúc cảm ngày hôm đó trong phòng bệnh đầu ngón tay của cô quét qua môi của anh, chút nữa sẽ thừa cơ hội ăn đậu hủ nữa không?
Cô hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, học theo động tác của anh, hai ngón tay kẹp điếu thuốc chầm chậm đưa đến bên miệng anh, lúc đầu thuốc bị anh ngậm vào trong miệng, hai ngón tay của cô cũng ấm áo tê dại. 
Cô từ đầu đến cuối cũng không buông thuốc ra.
Sau khi anh hút một hơi, cô liền ăn ý thu thuốc về, đợi anh nhả khói ra, cô mới đặt thuốc vào trong miệng của anh tiếp.
Vòng đi vòng lại, mãi cho đến khi anh dừng lại cạnh thùng rác bên đường, cô ném điếu thuốc vào thùng rác.
Sắc trời tối dần, nhưng cô đã nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất của thành phố này.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi