ĐỘC SỦNG THIÊN KIỀU (THIÊN KIỀU BÁCH SỦNG)

Editor: Bông Ngố

Beta: Cua Heo

Môi Cố Thiền phấn nộn mềm mại, như đóa hoa nở rộ.

Hàn Thác không chút thương hương tiếc ngọc, hắn cường ngạnh dùng đầu lưỡi tách đôi môi đang mím chặt của Cố Thiền, không kiêng nể gì nhấm nháp mật ngọt trong miệng nàng.

Cố Thiền chưa từng bị người khác đối xử như vậy, nàng càng không muốn Hàn Thác làm như vậy, mặc dù kiếp trước Hàn Thác hàng đêm yêu cầu, cũng chưa từng hôn môi nàng.

không thể nghi ngờ, đối với nụ hôn đầu tiên của tiểu cô nương mà nói, toàn bộ quá trình này đều quá mức thô bạo, Cố Thiền hoàn toàn không cảm nhận được sự tuyệt vời của loại hành vi thân mật này.

Hàn Thác thì ngược lại, trong lòng là cô nương mềm mại thơm như hoa, hai luồng mềm mại cách lớp áo ở trước ngực đem lại xúc cảm tốt đẹp khó có thể hình dung, hắn ngăn không cho Cố Thiền giãy giụa thân thể, hoàn toàn chuyên tâm hôn môi nàng, thậm chí hoàn toàn quên nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

Thân thể không thể cử động, nhưng Cố Thiền còn có răng nanh, nàng muốn cắn đầu lưỡi Hàn Thác, lại không biết hành động này càng kích thính chinh phục của Hàn Thác. 

Dưới sự xâm nhập mang ba phần cường thế của hắn, Cố Thiền dần dần mất đi khí lực, trước mắt một mảnh đen kịt, trong tai không nghe được thanh âm nào, trong đầu cũng là một đoàn hồ dán, nàng cảm thấy chính mình biến thành dây leo ở trên cây to, trừ bỏ phải thuận theo động tác của hắn, thì không có lựa chọn nào khác.

không biết qua bao lâu, Hàn Thác rốt cục cảm thấy thỏa mãn, hắn cũng không buông Cố Thiền ra, vẫn gắt gao ôm nàng, đem trán kề sát vầng trán trắng tinh của nàng, chóp mũi cọ đầu mũi nhỏ xinh của nàng: “Về sau nếu lại hồ nháo, ta sẽ cứ như vậy trừng phạt ngươi.” Trong giọng nói tràn đầy thoả mãn cùng ôn hòa.

Cố Thiền đang sững sờ, đôi môi sưng đỏ hé mở, hai má hồng hồng, hai mắt oánh nhuận như nước, hơi thở không thông làm ngực dồn dập phập phồng.

Hàn Thác thấy nàng như thế, nhịn không được lại hôn.

Lần này hắn ôn nhu nhiều lắm, môi Cố Thiền nhẹ nhàng bị hắn gặm nhắm, từng điểm từng điểm dụ hoặc nàng tự động hé mở miệng, cùng hắn lời lẽ dây dưa.

Đợi cho Hàn Thác buông nàng ra, Cố Thiền chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, không tự chủ được liền khụy ngã xuống.

Hàn Thác nhanh tay đỡ lấy Cố Thiền, đem nàng ngồi vào chỗ tháp trước phật Di Lặc, thuận thế đem nàng đặt trên đùi chính mình, hơi hơi cúi người, cùng nàng mặt đối mặt: “Nếu chúng ta thành thân, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, đừng vội cự tuyệt gả cho ta, thử cảm thụ một chút ta có đối tốt với ngươi, được không?”

rõ ràng là lời dụ dỗ, hắn nói ra lại giống như cầu xin, Cố Thiền nghe mà trong lòng căng thẳng.

Hàn Thác nhìn về mọi phương diện mà nói thì chính là vị hôn phu lý tưởng, huống chi sau này hắn sẽ làm hoàng đế, làm Vương phi của hắn, tương lai sẽ là Hoàng hậu.

Nhưng Cố Thiền không có biện pháp nhảy nhót vui mừng khi nhìn thấy tương lại của mình, thậm chí còn mong ngày đó đừng mau tới.

một tướng quân dẫm trên vạn bộ xương cốt khô mà tiến vào thành, kiếp trước Hàn Thác xưng đế trên mạng của Đồng Lâm...

Cố Thiền tin tưởng kiếp này Đồng Lâm sẽ không giống kiếp trước, đây là lý do mấu chốt giúp nàng có thể thuyết phục chính mình nhận gả cho Hàn Thác.

Nhưng là, Cố Thiền vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thác, hắn một đao chém rớt đầu Hàn Khải, còn có, hắn cố ý không giết dì mà chỉ đem nhốt người lại, trong miệng nói phụng dưỡng, kỳ thật chỉ vì muốn bà chịu nhục, bao gồm việc hắn chiếm đoạt nàng, mục đích cũng là như thế.

Hàn Khải cùng Ninh hoàng hậu liền sẽ gặp được, nhưng chuyện gả cho Hàn Thác liền có thể thay đổi tất cả.

Ninh hoàng hậu cùng Hàn Thác đã có thù nhiều năm, sớm đâm sâu vào xương tủy; còn Hàn Khải, có người nào soán vị mà còn lưu lại tính mạng của hoàng đế tiền nhiệm để thêm phiền toán chính mình?

Trừ phi kiếp này Hàn Thác không tạo phản soán vị, hoặc là... Binh bại.

Khởi sự sau đó binh bại, cái chết Hàn Thác là điều không cần phải bàn cãi.

Nếu không có chuyện ở Nhâm Khâu, Cố Thiền cũng không đi yêu thương tính mạng của Hàn Thác. Nhưng, nàng trọng sinh, vì tìm kiếm Tiêu Hạc Niên mà gặp Hàn Thác sớm trước năm năm, Hàn Thác cũng trở thành ân nhân cứu mạng của mẹ, Cố Thiền không thể làm chuyện lấy oán trả ơn.

Cố Thiền cũng không có khả năng giả vờ không biết ân tình của dì đối với nàng ở kiếp trước, còn có biểu ca Hàn Khải đối tốt với nàng ra sao.

Ninh hoàng hậu sinh ba người con, sau đem Cố Thiền vào trong cung chăm sóc nàng như con ruột. Cuộc sống trong cung của nàng không có việc gì bà không tự mình chiếu cố, việc học cũng tự bà hỏi đến từng thứ một. Từ tần phi đến cung nhân, không có người nào dám hơi bất kính với Cố Thiền, nếu không Ninh hoàng hậu sẽ không lưu tình mà trừng trị.

Thà đắc tội Hoàng hậu, chớ đắc tội với Cố nhị cô nương., khi đó trong cung mọi người đều truyền tai nhau điều này như kim chỉ nan, Bích Linh từng đắc ý dào dạt kể lại cho Cố Thiền.

Mẹ đẻ sớm mất, ăn nhờ ở đậu, mọi người đều nghĩ Cố Thiền nhận hết nhân tình ấm lạnh, là kẻ đáng thương, kỳ thật nàng có Ninh hoàng hậu làm chỗ dựa nên ngày qua ngày cuộc sống không thua công chúa chân chính chút nào. Đến cả nữ nhi duy nhất của Nguyên Đồng đế là Hà nhất công chúa, mẹ đẻ chính là tần vị, cũng không thể không cho Ninh hoàng hậu mặt mũi, đối với Cố Thiền có lễ ba phần.

Khi Cố Thiền mới vào cung tâm tình hậm hực, tự nhiên không vui. Hàn Khải mỗi ngày đều đổi biện pháp, từ mang nàng du ngoạn, theo trong cung lưu hành môn đá xúc cúc săn bắn, đến trò chơi dân gian đang thịnh hành như thả diều, lăn vòng sắt… thậm chí con dế mèn, con bướm, mèo Ba Tư... Chỉ có Cố Thiền nghĩ không ra, không có gì Hàn Khải chưa từng lấy ra làm nàng vui thích, chỉ vì dỗ nàng cười.

Cố Thiền làm sao không biết đạo vợ chồng đó là ngươi rất tốt với ta, ta đối tốt với ngươi, hai người đồng tâm.

Nàng như thế nào mới có thể đồng tâm cùng Hàn Thác?

Ngày hắn lập thành nghiệp lớn, đó cũng là ngày Ninh hoàng hậu cùng Hàn Khải người chết, kẻ chịu nhục, nàng hy vọng một màn này vĩnh viễn không phát sinh.

Việc triều đình Cố Thiền căn bản không có sức ảnh hưởng đến, cho dù nàng có, nhưng biết rõ Hàn Thác có thể lên ngôi cửu ngũ chí tôn, có khả năng làm cho thiên hạ nổi sóng, vẫn chặt đứt cánh hắn, hủy tiền đồ của hắn, vậy liền thẹn trong lòng, như thế nào có thể an tâm làm vợ hắn, hưởng thụ việc hắn đối tốt với chính mình?

Đừng nói Hàn Thác chính là phụng chỉ lấy nàng, cho dù hắn yêu nàng sâu đậm vô cùng, sợ rằng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người sớm đêm chăn gối ấm nồng lại gây trở ngại nghiệp lớn của hắn. Hàn Thác cũng không phải là tên thư sinh văn nhược ở trên phố lấy chữ mưu sinh, Cố Thiền đã thấy qua hắn giết người ngoan tuyệt như thế nào....

rõ ràng là tiến thoái lưỡng nan, sao có thể kêu Cố Thiền đừng kháng cự chút nào chứ?

Hàn Thác cảm nhận được giai nhân trong lòng khẽ run sợ, nhíu mày trấn an nói: “Tin tưởng ta được không?”.

Cố Thiền vô thức khẽ gật đầu, chuyện tới nay trừ bỏ thử nhìn một chút, nàng còn có thể như thế nào nữa đâu.

“Ta nghĩ muốn về nhà.” Nàng nhẹ giọng yêu cầu.

Hàn Thác ở trên môi Cố Thiền nặng nề hôn một chút, “cô nương ngoan, ta đưa ngươi trở về.” hắn lấy ra màn thay nàng che tốt khuôn mặt, đem người ôm lên xe ngựa Tĩnh vương phủ.

*

Phiên thai trong nha môn, Cố Cảnh Ngô nhận được một bức thư, ở nơi xa kinh thành hơn 300 dặm gửi đến, từ bạn thân của ông, tương lai là thân gia, Chiết Giang Đề Hình Án Sát Tư phó sứ Phùng Thanh Sơn tự tay viết.

Cố Cảnh Ngô sớm chờ đợi nhiều ngày, ông lập tức mở ra, càng đọc sắc mặt càng khó coi.

Đợi ông buông thư, rồi lại liếc mắt nhìn nó trên án thư Tây Dương, thời gian vẫn chưa tới buổi trưa nhưng ông lại ngồi không yên, sai người chuẩn bị ngựa đi ra nha môn, một đường chạy về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi