ĐỘC SỦNG THIÊN KIỀU (THIÊN KIỀU BÁCH SỦNG)

Betaer: huyetsacthiensu

Ngoài cửa tiếng bước chân vang lên cùng ánh đèn chập chờn, càng ngày càng gần.

Trong phòng hai người giương mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, không biết làm sao.

Cố Thiền nhận ra Hàn Thác, nhưng đã quá muộn.

Tiếng gõ cửa vang lên, rầm rầm rầm liên tiếp không ngừng, như sấm bên tai.

“Xán Xán, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xán Xán, mở cửa!”

“…Con… Con…” Cố Thiền hoảng sợ quá độ, nói không thành câu.

Ngoài cửa mọi người nghe xong ai cũng nóng nảy.

Cố Phong vừa trở về từ trong quân đội, dã tính còn chưa thu lại, nhấc chân muốn đá cửa phòng, rầm một tiếng, cửa mở ra.

Động tác của Hàn Thác còn nhanh hơn, lăn vào bên trong, nhấc chăn lên che kín từ đầu tới chân.

“Con làm sao vậy?”

“không có việc gì chứ?”

Theo tiếng nói chuyện, vài bóng người vòng qua đồ trang trí bằng đá cẩm thạch, bước nhanh đi vào trong.

Cố Phong đi đầu, phía sau là Cố Cảnh Ngô cầm theo đèn lồng, sau nữa là Ninh thị, cùng Phùng Loan và Cố Tùng, còn có Bích Lạc trực đêm trong phòng, trên mặt ai ai cũng là vẻ sợ hãi không thôi, nghĩ rằng có kẻ xấu đột nhập vào phòng Cố Thiền......

Nhưng mà trong phòng không có gì cả, chỉ có Cố Thiền mặc trung y mỏng manh, ôm gối, run lẩy bẩy.

Ninh thị xông về phía trước vài bước, túm lấy áo ngoài đang treo khoác cho Cố Thiền, hỏi: “Con gặp ác mộng sao?”

Cố Thiền gật đầu liên tục.

Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Mọi người trở về ngủ đi, Bích Lạc ở lại.” Ninh thị phân phó nói.

Bà ngồi vào đầu giường, vén lại tóc cho Cố Thiền, lại nhận lấy chén trà Bích Lạc đưa đến, tự tay bưng trà đút Cố Thiền uống nước.

Sau đó lại cởi áo ngoài đưa cho Bích Lạc, giúp đỡ Cố Thiền nằm xuống, dém cahwn cẩn thân cho nàng, ôn nhu nói: “Để ta ở đây cùng với con?”

Cố Thiền hỗn loạn lắc đầu, tay chân nàng cùng Hàn Thác đang chạm vào nhau, chỉ cảm thấy trên người hắn cực nóng, nhiệt độ thân thể hắn xuyên thấu qua quần áo gần như muốn thiêu đốt nàng.

Nàng vốn đang căng thẳng, Hàn Thác còn cố tình không biết sống chết, một chút lại một chút động đậy cánh tay, đùi, nhẹ nhàng đụng vào thân thể nàng.

“Mẫu thân, con buồn ngủ rồi, ta muốn tự mình ngủ.” Cố Thiền xoay người, né tránh sự đụng chạm của Hàn Thác, mặt quay ra bên ngoài, vừa nói vừa ngáp một cái.

“Được, vậy ta trở về phòng, để cho Bích Lạc canh ở bên ngoài, có việc gì con hãy kêu nàng.” Ninh Thị cười dịch chăn cho Cố Thiền, đi ra ngoài, dặn dò Bích Lạc một lúc lâu, mới cầm đèn Cố Cảnh Ngô để lại rời đi.

“Tiểu thư, có cần phải thắp nến trong phòng không? Hay là chỉ cần thắp một cái ở bên ngoài thôi?” Bích Lạc cầm một cây nến trong tay, đi đến bên giường hỏi.

“A… không cần, không cần, cái gì cũng không cần.” Cố Thiền kêu lên khe khẽ, có chút vô lễ, giống như đứa nhỏ cáu kỉnh, sau khi Ninh thị đi đến gian ngoài, Hàn Thác liền hoạt động, cả người dán ở sau lưng nàng...

Bích Lạc thận trọng, nhìn thấy trên trán Cố Thiền đổ mồ hôi, liền đi vào phòng tắm khăn ướt, “Tiểu thư, để muội giúp người lau mồ hôi.”

nói xong đã đi tới gần giường.

“Ngươi mau ra ngoài!” Cố Thiền quát nàng dừng lại, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc.

Bích Lạc giật mình, từ nhỏ nàng đã hầu hạ Cố Thiền, tiểu thư luôn luôn nhã nhặn với hạ nhân, chưa bao giờ giận, cũng chưa bao giờ lớn tiếng quát nàng.

Nhưng nàng vẫn là phản ứng rất nhanh, “đã biết, nô tỳ xin lui ra ngoài.”

“Bích Lạc...” Cố Thiền nhìn ra Bích Lạc sắc mặt không tốt, gọi lại nàng định nói vài câu, không ngờ Hàn Thác đột nhiên ôm hông nàng, những lời muốn nói trong nháy mắt đều bị nuốt trở về.

Bích Lạc đã đi đến bình phong, quay lại nhìn về phía Cố Thiền, “Tiểu thư còn dặn dò chuyện gì?”

Cố Thiền nói quanh co: “Ngươi... Ngươi để đèn ở bên ngoài, rồi về phòng đi ngủ đi.”

“Tiểu thư, nô tỳ đi rồi, còn người thì sao?” Bích Lạc khó hiểu hỏi.

“Ta không sao,” Cố Thiền nói, “Ta muốn yên lặng một chút.”

Bích Lạc vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng Cố Thiền lần nữa kiên trì, nàng rốt cục theo lời rời đi.

Nghe cửa phòng két một tiếng mở ra, lại két một tiếng đóng vào, cuối cùng Cố Thiền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức xoay người thúc Hàn Thác, “Ngài đi ra ngoài, đi ra ngoài.”

Hàn Thác nghe lời nàng mới là lạ, xoay người lên ngăn chặn nàng, vuốt ve hai má non mềm của nàng, cười nói: “Tiểu thư, nếu ta đi ra ngoài, ai ở cùng ngươi đây?”

Cố Thiền sẵng giọng: “Ta không cần ngài bồi, ta sắp bị dọa sợ chết khiếp rồi, bây giờ trái tim vẫn còn đập thình thịch đây này.”

“thật không, để ta sờ xem.” Tay Hàn Thác đặt trên ngực nàng.

Ngực của phụ nữ, tất nhiên cao ngất tròn trịa, Tĩnh vương điện hạ uy vũ thuận tay bóp nhẹ một cái, thanh âm nói chuyện có chút khàn khàn, “Lớn lên rồi.”

Động tay động chân không tính, còn nói những từ ngữ dâm loạn. Cố Thiền làm sao có thể chống lại hắnnhư vậy, mặt đỏ như cây lựu, đầu lưỡi cũng bắt đầu xoắn lại, “Vương gia... không thể...”

“Hử? không thể cái gì?” Hàn Thác ngắt lời nói, “Chúng ta lâu rồi không gặp mặt, nàng không nhớ ta sao?”

“Nhớ...” Cố Thiền nhỏ giọng ngập ngừng, tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn thành thật thừa nhận tâm tình của mình.

Hàn Thác chạm khẽ môi nàng, “Ta cũng nhớ nàng.” nói xong kéo tay nàng xuống phía dưới.

Va chạm vào một chỗ càng nóng như lửa, Cố Thiền thở nhẹ ra tiếng, muốn nhanh chóng tránh ra, nhưng mà Hàn Thác sức lớn, đè lại tay nàng không chịu thả.

“Vương gia,” Vừa thẹn vừa giận, “Chúng ta đã nói, không thể... không thể như vậy.”

“Hôm nay làm một lần,” Hàn Thác nói giọng khàn khàn, “Nàng đã quên sao, ở trong thư ta cũng nói, nhớ nàng đến không ngủ được.”

Cố Thiền ngây cả người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, cái gọi là nhớ nàng đến ngủ không được, thìra không phải trong lòng nhớ, mà là nơi đó...

Gian ngoài Bích Lạc để lại một ngọn đèn, ánh sáng mặc dù tối, nhưng cũng đủ để Hàn Thác thấy rõgương mặt Cố Thiền ngây người, hắn cười khẽ nói chuyện vào bên tai nàng.

Cố Thiền nghe xong, đỏ mặt lắc đầu.

Liên tiếp hỏi mấy lần, Cố Thiền chính là không chịu, Hàn Thác thấy nàng thật sự không muốn, cũng không miễn cưỡng, đổi đề tài, “Vậy cho ta hôn một cái chắc là được chứ.”

Cố Thiền cắn môi, gật đầu một cái nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Ngay sau đó liền bị Hàn Thác ngậm lấy bờ môi, mân mê, ôn nhu làm Cố Thiền không tự giác mà say mê.

Hàn Thác thời thời khắc khắc chú ý phản ứng của nàng, thấy nàng thật là hưởng thụ, liền cạy mở khớp hàm nàng, quấn lấy đầu lưỡi đinh hương…

Đợi khi tách ra, hai người đều thở hồng hộc, ôm nhau bình phục.

Cố Thiền bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Vết thương của Vương gia đã tốt hơn chưa? Có thể cho ta xem không?”

Hàn Thác rất sảng khoái cởi bỏ vạt áo, lộ ra vân da rõ ràng trước ngực.

Lúc trước trên da trơn nhẵn, nay lại có thêm một vết đao.

Cố Thiền nhẹ nhàng chạm vào, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia còn đau không?”

Mấy tháng đi qua, đương nhiên không còn đau đớn, nhưng Hàn Thác không muốn nói thật, giống như đứa nhỏ muốn ăn đường, “Nàng hôn sẽ không đau nữa.”

Cố Thiền nghe lời cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hôn một chút lên vết sẹo, liền nghe được tiếng hít thở của Hàn Thác rõ ràng dồn dập lên.

không đợi nàng ngẩng đầu hỏi ý, đã bị Hàn Thác đặt ở dưới thân…

Tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân dần dần bình ổn, sau đó vang lên tiếng nữ nhân thấp giọng khóc nức nở.

Cố Thiền ôm lấy chăn xoay người, quay lưng vào mặt với Hàn Thác, nước mắt như hạt ngọc đứt dây, chảy không ngừng được.

Hàn Thác ngượng ngùng xuống giường, lấy khăn trên bàn, cách chăn ôm Cố Thiền, kiên nhẫn giúp nàng lau nước mắt.

Nào biết Cố Thiền không chút cảm kích, uốn éo người lui vào góc giường, Hàn Thác đương nhiên khôngđể nàng đi, ngăn chặn nàng, tay tiến vào trong, săn sóc nói:“Tay đau không? Ta giúp nàng xoa xoa.”

Cố Thiền vốn nhỏ giọng yên lặng rơi lệ, bị hắn nói như vậy, oan ức đột nhiên bùng nổ, cái miệng nhỏnhắn mở ra gào khóc lên.

Hàn Thác vội vàng che miệng nàng lại, “Bà cô nhỏ của ta, nhỏ giọng chút, cẩn thận có người đến.”

Cố Thiền bắt lấy tay hắn hung hăng cắn xuống.

Hàn Thác bị đau, không thể không buông tay.

Cố Thiền nhân cơ hội lui tới góc giường, mục tiêu là tránh Hàn Thác thật xa.

Hàn Thác cúi đầu nhìn bàn tay mình, vết cắn đã có tơ máu chảy ra, thở dài: “Cố Thiền, nàng cũng thậtđộc ác.”

hắn nói xong nghiêng người về phía nàng, kéo Cố Thiền ra ngoài, kẹp giữa hắn cùng với vách tường, cầm lấy tơ hồng trên cổ nàng, lấy bạch ngọc Quan âm ra, thở phì phì hỏi: “Nàng có biết vật này là từ đâu đến không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi