ĐỘC SỦNG THIÊN KIỀU (THIÊN KIỀU BÁCH SỦNG)

Editor: huyetsacthiensu

"Cái gì mà kiếp trước? Nàng đã sống qua mấy đời rồi sao?"

âm thanh lười biếng của Hàn Thác vang lên trên đỉnh đầu Cố Thiền.

Cố Thiền ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thác còn đang ngái ngủ đang nhìn mình.

"Vương gia, chàng tỉnh lại lúc nào vậy?" Nàng cố gắng nhìn snag trái phải, mong đánh lạc hướng được hắn.

"Nàng vừa bắt đầu động tay động chân với ta, ta đã tỉnh rồi."

Hàn Thác học giọng điệu của Cố Thiền trả lời "Hôm nay tinh thần của nàng rất tốt, sáng sớm đã vội vàng quấy rầy ta, xem qua tối qua còn chưa ăn no đúng không?"

Cố Thiền đối với mấy lời nói thô tục của Hàn Thác luôn luôn phản ứng chậm hơn mấy nhịp, đợi nàng nghĩ rõ ràng cái gọi là chưa ăn no là ý gì Hàn Thác đã trở về đề tài ban đầu.

"Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Kiếp trước là ý gì?"

"Ta mơ một giấc mơ,…" Cố Thiền nói "Mơ thấy cả đới mình, chân thật đến mức giống như đã trả qua một kiếp người."

Hàn Thác cảm thấy rất hứng thú, hỏi tới "Vậy trong mộng cả đời của nàng như thế nào, khác hiện thực thế nào?"

"không giống nhau, kém nhau rất xa." Cố Thiền do dự, bởi vì còn nhớ lúc trước mình đã nói gì, cho nên lấy câu nói kia nói vào giấc mộng kiếp trước càng hợp tình hợp lý.

"Trong mộng, lúc mười ba tuổi, Tết Nguyên Tiêu không đi ra ngoài cùng Đồng Lâm, không vì ngựa bị hoảng sợ mà gặp được Vương gia. Bởi vì không có Vương gia giúp ta tìm gặp Tiêu Hạc Niên, cho nên không thể phát hiện mẫu thân trúng độc kịp thời; cuối cùng, năm đó còn chưa sang xuân, mẫu thân đã…"

Nàng dựa vào trước ngực Hàn Thác, dịu dàng kể mọi chuyện, nói đến chuyện buồn không khỏi ngừng lại một chút, âm thanh cũng trùng xuống.

"Sau đó, ta được nhận vào cung nuôi dưỡng, lúc ta mười lăm tuổi, Hoàng thượng tứ hôn cho ta và Khải biểu ca; nhưng mà chúng ta cũng không thể thành thân, bởi vì ta bị bệnh, kéo dài mấy năm cũng khôngchữa khỏi. Đến năm ta mười tám tuổi, Vương gia đến Kinh thành, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong mộng. Chàng biết ta bị bệnh rất nặng liền giới thiệu đại phu chữa bệnh cho ta. Người Vương gia giới thiệu chính là Tiêu Hạc Niên, hắn chẩn ra ta trúng độc hoa Tu La, còn giải độc cho ta. Nhưng thời gian ta trúng độc đã quá lâu, lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng vẫn chết. Sau đó thì ta tỉnh lại."

Cố Thiền cố ý không nói đến chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ lúc này Hàn Thác vốn khôngcó ý đấy lại bị mình nói lung tung mà nảy ra mầm tai họa.

"Cho nên ta mới nói, nếu như trong mộng ta cũng có thể gặp được Vương gia sớm hơn, giống như bây giờ thì tốt biết bao."

Mộng đều ngược lại với hiện thực, cho nên Hàn Thác cũng không để ý, xoa xoa đỉnh đầu Cố Thiền, cười nói "Lúc đầu là ai nhất định đòi giữ khoảng cách với ta chứ hả?"

Cố Thiền không nghĩ đến hắn sẽ lôi chuyện cũ ra nói, nháy mắt nói không nên lời.

Hàn Thác cũng chỉ muốn trêu nàng, chưa đợi nàng trả lời đã chuyển đề tài, hỏi dò "Trong mộng, người hạ độc nàng cũng là người phụ nữ kia sao?"

thật ra Hàn Thác cho rằng Cố Thiền mơ thấy giấc mơ này là bởi vì chuyện trước đây làm người ta nghĩ đến mà sợ hãi, không thù không oán, muội muội đồng liêu của phụ thân lại hạ độc mẫu thân mình.

"Đúng vậy." Cố Thiền đáp "Trong mộng, sau đó bà ta trở thành kế mãu của ta, con gái bà ta là Thanh Thanh, chính là Giang Liên Nam còn trở thành… Trắc phi của Khải biểu ca."

"Thanh Thanh? Người đàn bà hôm qua sao?"

Cuối cùng Hàn Thác cũng hiểu mọi chuyện, chẳng trách hôm qua người đàn bà kai biết Cố Thiền là Vương phi, còn tự nhận là vô cùng hiểu rõ nàng.

Có điều, vào lúc này, hắn lại có chút cảm thấy tối hôm qua, Cố Thiền dưới sự kích thích mới có thể mơ thấy một giấc mơ đáng thương như vậy.

"Trong mơ ta chỉ trị bệnh cho nàng? Ta không cướp nàng, cưới nàng về làm vợ sao?" Hàn Thác cười hỏi, định khơi gợi sự chú ý của Cố Thiền.

"Tại sao phải cướp ta?" Cố Thiền có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn.

"Bởi vì cho dù là kiếp trước, kiếp này, hay là kiếp sau, nàng đều là của ta."

Hàn Thác nói xong, vươn người áp nàng xuống giường.

Kiếp trước đúng là như vậy, nhưng không biết sẽ có kiếp sau hay không, Cố Thiền một bên nghĩ, mọt bên đỏ mặt bày ra tư thế nghênh tiếp hắn…

***

Cố Thiền không biết Hàn Thác giải quyết Giang Liên Nam thế nào, từ ngày ấy nàng ta cũng không tiếp tục gặp nàng nữa.

Lúc trở lại U châu đã là đầu thu, cùng bọn họ chân trước chân sau tiến vào cửa lớn Vương phủ chính là người đưa tin đến từ Kinh thành.

Thái Tử bệnh qua đời.

Tin tức này giống như một cây búa tạ, tàn nhẫn gõ Cố Thiền đang chìm đắm trong tân hôn ngọt ngào tỉnh lại.

Thời gian vừa khớp với kiếp trước.

Cố Thiền nhớ rất rõ ràng.

Nguyên Hòa đế kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau thương quá độ, cũng bị bệnh không dậy nổi, chưa qua năm đã băng hà, sau đó Hàn Khải đăng cơ kế vị, đổi niên hiệu là Gia Đức.

Nhưng mà, thấp thỏm bất an vượt qua mấy tháng, nàng cho rằng chuyện này sẽ không xảy ra.

Nguyên Hòa đế bị bệnh, nhưng có Tiêu Hạc Niên ở đó, tất nhiên sẽ không có gì đáng ngại.

Chớp mắt đã đến tháng một, Cố Thiền tròn mười sáu tuổi, ngày sinh nhật nàng nhận được một món quà của Hàn Thác là một con Đại Uyển mã.

Chuyện này bắt nguồn từ Phó Y Lan.

Sống ở U châu một thời gian dài, Cố Thiền cùng Phó Y Lan thỉnh thoảng cũng qua lại lãn nhau, chậm rãi xây dựng lên tình bạn.

Phó Y Lan tính cách rất thẳng thắn, thậm chí có lúc nàng còn hơi nghi ngờ nàng ấy cố tình không hiểu chuyện.

Có điều Cố Thiền cũng không ngại.

Bởi vì có hai mẹ con Giang Liên Nam trước đây làm ví dụ, Cố Thiền đã biết những người bề ngoài hiền lành khéo léo đưa đẩy, trong lòng lại có rất nhiều tính toánh. Ngược lại những người như Phó Y Lan có một câu nói một câu, trong lòng nghĩ gì đều nói ra khỏi miệng, cho nên ở chung đơn giản không mệt mỏi.

"Cầm kim thêu còn khó hơn cầm kiếm nhiều."

Phó Y Lan bỏ khung thêu trong tay xuống, có chút ủ rũ ai oán nói.

Cố Thiền đến gần nhìn "Ta cảm thấy ngươi tiến bộ rất nhanh." Nàng thành tâm thành ý khen "Ngươi xem, ngươi thêu tỉ mỉ chỉnh tề, lực cổ tay chính là không giống nhau."

"Được rồi." Phó Y Lan nhận được sự cổ vũ, tiếp tục thêu "Ta tin tưởng ngươi, dù sao ngươi cũng làm ra áo choàng nổi tiếng khắp Kinh thành cho Tĩnh vương."

Bây giờ hai người bọn họ đã vô cùng quen thuộc, có thể đùa giỡn với nhau, cũng có thể nói những việc xấu hổ của bản thân cho đối phương nghe.

Ví dụ, lần đầu tiên Phó Y Lan cầm "áo choàng của Tĩnh vương" lên, Cố Thiền nhịn không được mà nóicho nàng biết thật ra chiếc áo choàng này còn chưa thêu xong.

"Tại sao ngươi lại muốn học thêu chứ?" Cố Thiền hỏi.

Ngày hôm đó đột nhiên Phó Y Lan chạy đến tìm nàng, đi thẳng vào vấn đề nói muốn bái sư học nghệ, hoàn toàn không quan tâm Cố Thiền cũng chỉ là tay mơ.

"Trước đó vài ngày, mẹ ta dẫn ta đi xem mắt, nhà trai ghét bỏ ta không biết thêu thùa." Phó Y Lan không che giấu chút nào.

Cố Thiền nghe xong, lòng tràn đầy bất bình "Đó là do bọn họ không biết nhìn người, ngươi cần gì phải thay đổi bản thân vì bọn họ."

"không phải vì bọn họ." Phó Y Lan nói "Chỉ là, đột nhiên phát hiện hóa ra chuyện này sẽ trở thành nhược điểm của mình, cho nên muốn học những việc những nữ nhân khác biết, tránh cho tương lai gặp được người trong lòng lại bị ghét bỏ."

nói đến đoạn sau, giọng nói vô cùng vui vẻ, rõ ràng cũng không phải là bị đả kích.

"Nếu người thật sự có duyên với ngươi sẽ không quan tâm đến những thứ này." Cố Thiền nói thật lòng, Hàn Thác cũng chưa từng chê nàng không này không tốt, cái kia khong được, không phải sao?

"HƠn nữa, ngươi có những thứ mà người khác ước ao còn không kịp." Nàng suy nghĩ một chút lại nóithêm một câu.

"không có đâu, ước ao cái gì của ta, ngay cả mẫu thân ta cũng nói ta là một tiểu tử."

Phó Y Lan thật sự thở sâu, thật sự nàng còn đang mê man, không biết mình nên tiếp tục làm một tên tiểu tử hay là trở lại thành một nữ nhân "bình thường".

"Ta đây." Cố Thiền vô cùng thần bí "Ta muốn học cưỡi ngựa, ngươi dạy cho ta được không? Ta dạy ngươi thêu thùa, ngươi dạy ta cưỡi ngựa, hai chúng ta trao đổi với nhau."

Phó Y Lan đồng ý cực kỳ thoải mái.

Muốn học cưỡi ngựa, trước tiên tất nhiên là cần có ngựa, hơn nữa phải đi ra bên ngoài, cũng phải nóicho Hàn Thác.

không ngờ Hàn Thác lại có ý kiến "Tại sao lại không tìm ta dạy cho nàng?"

Bởi vì từ khi Thái Tử qua đời, Hàn Thác mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, thường thường vẻ mặt cũng nghiêm túc trầm trọng, Cố Thiền không muốn làm phiền hắn.

Nhưng mà nàng thật sự muốn học, hy vọng lần sau lúc theo Hàn Thác đi ra ngoài có thể cùng cưỡi ngựa với hắn.

"Nếu là vì ta, đương nhiên cũng có thể để ta dạy cho nàng."

Hàn Thác đưa ra kết luận.

Nhưng mà, có ngựa rồi nhưng chưa đợi được đến lúc thời tiết ấm lên, tuyết tan đi, lúc có thể đi đến điền trang học thì biên cương giáp với Ngõa Lạt lại truyền đến tin tức xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi