ĐỘC SỦNG THIÊN KIỀU (THIÊN KIỀU BÁCH SỦNG)

Editor: Mễ Đồng

Việc giãy dụa kháng nghị hoàn toàn không có hiệu quả, Cố Thiền liền cảm thấy không vui, liền giả khóc, ai ngờ Hàn Thác tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc, vậy mà lại có thể nói với nàng:“Ta cũng muốn thử xem cảm giác chiếm đoạt mỹ nhân như thế nào, nàng khóc đi, khóc càng lớn càng giống, càng giãy dụa mạnh càng giống.”

Cố Thiền lập tức dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm như vậy mà giống gì chứ, nhìn hắnnhư vậy còn nói được cái gì.

Nàng có thể nghĩ như vậy, là vì không nhìn thấy bộ dạng của mình, trên hai má đỏ ửng, không biết là vì xấu hổ hay là ảo não, nước mắt như hạt châu vẫn còn đọng tại quai hàm, nhìn thế nào cũng giống như là bộ dạng xinh đẹp khi bị nam nhân bắt nạt.

Nhìn như thế, làm sao Hàn Thác lại có thể bỏ qua, cũng may là lần này sau khi hắn ép buộc nàng xong, liền gọi người mang nước vào. Nhưng mà, dựa vào tính tình của hắn, trong lúc tắm nhất định sẽ đòi hỏi một lần.

Cố Thiền vì mệt mỏi mà hoàn toàn mê man.

Khi tỉnh lại, Hàn Thác đã không còn ở bên cạnh.

Hồng Hoa với Bạch Hoa ngồi chờ ở bên ngoài bình phong, vừa nghe động tĩnh ở chỗ Cố Thiền, liền lập tức đứng lên, lấy một cái gối lót phía sau đỡ nàng ngồi dậy, dâng lên một chén trà nóng.

“Vương gia đi đâu rồi?” miệng lưỡi của Cố Thiền quả thật khô rát, liền nâng chén trà uống vài hớp, sau đó liền hỏi.

Hồng Hoa đảo tròng mắt đáp:“người ở Kinh sư đến đây, Vương gia đi cùng hắn để gặp mặt trao đổi tình hình chiến đấu.”

“Là ai?” Cố Thiền hỏi tiếp.

Bạch hoa nói:“Nghe nói là bộ binh Thượng thư Tôn Tăng Đức con trai Tôn Nhuận Xương, lúc trước ở Hàn Lâm viện.”

Tôn Nhuận Xương thì đương nhiên là Cố Thiền biết đến, hắn thi hội sớm hơn một lần so với Cố Tùng, năm đó đạt Trạng Nguyên, kiếp trước hắn được Hàn Khải cực kỳ coi trọng, không biết Hàn Khải phái hắn đến đây là có ý gì, dù sao kiếp trước không có sự việc như thế nà.

Nàng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:“Vương gia đã đi bao lâu? hiện tại là lúc nào rồi?”

“Vương gia vừa đi được hai canh giờ.” Hồng Hoa đáp,“Bây giờ đã là canh ba buổi trưa, Vương phi cần phải dùng cơm?”

không hỏi đến thì không có việc gì, lúc này vừa hỏi, bụng của Cố Thiền lập tức phối hợp kêu lên mộttiếng.

Nàng nghĩ đến việc có người trong kinh người tới, Hàn Thác chắc là muốn mở yến tiệc, liền sai Bạch Hoa,“Ngươi đi hỏi thử xem, nếu Vương gia muốn mời Tôn đại nhân dùng cơm trưa, thì bên này sẽ ăn cơm đi, còn không thì chờ Vương gia một chút.”

Bạch hoa vâng lệnh rời đi, không bao lâu sau liền đi vào bẩm báo:“Vương gia ở trong đại trướng nghị sựđã xếp đặt yến tiệc.”

Nên một mình Cố Thiền dùng bữa, sau khi ăn xong liền đi vài vòng trong lều để tiêu hóa, sau đó lại tiếp tục nghỉ trưa.

Nàng trải qua một buổi chiều thực sự rất thảnh thơi, việc nghị sự ở đại trướng thì trải qua mấy lần mây gió thay đổi.

*

Tôn Nhuận Xương mang theo thánh chỉ đến.

Nhưng mà hắn vẫn chưa chịu tuyên chỉ trước, mà ngược lại nghe Hàn Thác kể về quá trình chiến sựthuận lợi sau đó mới đưa thánh chỉ ra.

“...... Nghi ngờ Tĩnh vương cùng với quân địch lui tới chặt chẽ, bộ dạng rất khả nghi, nên dừng binh thu lại quân quyền, áp giải về kinh, đợi điều tra ra sự thật sau đó mới xử trí......”

Hàn Thác tiếp chỉ sau khi phát hiện một cánh tay phải của Tôn Nhuận Xương phát run, không khỏi cười nói:“Tôn đại nhân, ta không biết ai là người sẽ tiếp quản cấp dưới của bổn vương.”

“Đúng là hạ quan.” Tôn Nhuận Xương nghiêm mặt nói,“Mời Tĩnh vương ra đi đi.”

Tôn Nhuận Xương là một quan văn, nên cực kỳ lo lắng sẽ bị Tĩnh vương làm khó dễ, nhưng thấy hắnkhông hề tỏ ra thắc mắc, sự việc tiến hành thuận lợi, ngược lại trong lòng lại thấy hốt hoảng, thầm nghĩ phải mau chóng hiểu được người này.

Ai ngờ Hàn Thác nói:“không vội. Trong quân sự có nhiều việc phức tạp, bổn vương sẽ cùng đại nhân nóiqua rồi mới yên tâm rời đi. Đúng rồi, vừa lúc buổi trưa đã tới, đại nhân còn chưa dùng bữa, không bằng bổn vương làm tiệc tẩy trần cho đại nhân trước.”

“Này......” Tôn Nhuận Xương còn đang do dự, Tĩnh vương bị đoạt quyền, vừa không phẫn nộ, cũng không giải thích, hình như không có việc gì, còn muốn mời khách làm ông chủ, sao lại thấy quái dị thế nào.

“Đại nhân đang sợ bổn vương kháng chỉ không tuân sao? Như vậy đi, binh phù trước tiên sẽ giao cho đại nhân, đại nhân sẽ có thể yên tâm nhé?” Hàn Thác nói xong, thực sự ra lệnh cho phó tướng mang binh phù tới, trịnh trọng để vào tay Tôn Nhuận Xương.

không có binh phù, thì không thể điều khiển quân đội, Tĩnh vương dù có lợi hại, thì cũng không thể làm gì, huống chi, Tôn Nhuận Xương còn dẫn theo ba trăm vũ lâm vệ cùng đi, sợ gì không đối phó được với một mình Tĩnh vương, nghĩ như thế, hắn liền hạ quyết tâm, đáp ứng lời mời của Hàn Thác.

Tiệc rượu được mang lên rất nhanh, bàn tiệc vẫn là một người một bàn theo hình thức, Hàn Thác đãgiao ra binh phù, nên đem vị trí chủ nhân giao cho Tôn Nhuận Xương, Còn mình thì ngồi bên trái.

Bởi vì Tôn Tăng Đức là người thân bên phía hoàng hậu của Hàn Khải, Hàn Thác cho rằng đây là bữa tiệc gia đình, nên Cố Phong cũng bị mời đến tiếp khách, ngồi ở bên phải.

Còn lại không có tướng lãnh ở đây.

Tôn Nhuận Xương thấy hoàn cảnh này, lại sinh ra sự bất an, Cố Phong tuy là biểu đệ của Hàn Khải, nhưng cũng là em vợ của Tĩnh vương, rốt cuộc là đứng về phía ai cũng không chắc chắn, vì thế, hắn liền ra lệnh cho mười tên vũ lâm vệ vào trướng bảo vệ.

Hàn Thác vẫn chưa phản đối, còn nói với Tôn Nhuận Xương:“Đại nhân đừng quên để cho vũ lâm vệ canh giữ ở ngoài trướng, có thể ngăn cản người khác, đỡ phải quấy rầy chúng ta uống rượu.”

Tôn Nhuận Xương không có ý kiến, nên làm theo.

Qua một lúc, cũng không có gì đó khác thường, đều chỉ kính rượu cho nhau, so sánh với khi ở trong kinh, cũng thoải mái hơn nhiều lắm.

Sau khi ăn xong, liền có người dâng trà.

ban đầu Tôn Nhuận Xương nghĩ trong quân đội thì cuộc sống nhất định sẽ mười phần gian khổ, lúc này thì lại xem ra, cũng không khác mấy so với sinh hoạt ngày thường, nên lại nơi lỏng ba phần cảnh giác.

Nhưng ăn cũng đã ăn xong, uống cũng đã uống qua, giờ phải đi làm công việc chính sự.

Tôn Nhuận Xương đứng dậy đi đến,“Xin Vương gia nhớ lời nói lúc trước sẽ cùng hạ quan tiến hành giao......”

một câu còn chưa nói xong, hắn chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, liền té ngã.

Lần này hắn không hề phòng bị, công thêm thuốc phát tán nhanh, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, cực vì chật vật.

không đợi hắn đứng lên, một thanh trường kiếm lạnh như băng đã ở trên cần cổ.

Tôn Nhuận Xương nhìn thấy rõ ràng, người cầm kiếm đúng là Hàn Thác.

“Người đâu! Người đâu!” hắn liên tục kêu to, nhưng mà không có người tiến vào, mười tên vũ lâm vệ cũng không thấy có động tĩnh.

Bị trường kiếm kề cổ, quay đầu cực kỳ khó khăn, chỉ cần động một cái thì sẽ bị thương, nhưng mà Tôn Nhuận Xương vẫn giật giật, nhìn thấy vũ lâm vệ đi cùng hắn, đều bị người mặc đồ đen áp chế.

hắn còn nhìn thấy, Cố Phong lảo đảo đứng dậy từ bên phải chỗ ngồi, vì say rượu mà mặt đỏ bừng, đi lại tập tễnh, vẻ mặt không hiểu tình hình, mê mang hỏi:“Tỷ phu, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi