ĐỘC SỦNG VƯƠNG GIA HẮC KHUYỂN

Đợi đến khi Hoắc Dĩnh hoàn toàn khỏi bệnh, khi cả hai đến nơi cũng đã là ba ngày sau đó.

Đứng trước ngôi làng đã từng là bộ tộc Bạch Lang, khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Nàng về rồi!

Khung cảnh vẫn như cũ, nhưng bóng người đã không còn. Tiểu Điệp có thể cảm nhận được, đáy mắt nàng đã cay xè.

Mười lăm năm, một thời gian không dài cũng không ngắn. Nàng từ thế giới khác lần nữa trở về nơi đây. Có thể nói đây là duyên phận.

Tiểu Điệp không nói gì, chỉ im lặng, nàng ngắm nhìn hình ảnh hoang tàn trước mắt cùng với ký ước trước kia như hòa vào làm một.

Thấy nàng đứng bất động, Hoắc Dĩnh cũng không làm phiền nàng. Hắn chỉ nhìn xung quanh, như đang cố kiếm bóng người, nhưng chỉ được một lát liền "A" lên một tiếng làm phá vỡ không khí trầm mặc.

Tiểu Điệp nhìn theo hướng tay Hoắc Dĩnh đang chỉ, trước mắt nàng là một cái cây Mã Tuế. Cây mọc lơ lửng trên không trung, nhưng tán cây lại to cùng rậm rạp tựa một cây cổ thụ. Lá cây mỏng nhưng lại hơi đỏ tựa màu lá phong. Hiện tại gần mùa xuân, hoa Mã Tuế đã nở trắng, che phủ gần hết cây. Một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ.

Nàng nhớ cái cây này, đây chính là nơi lần đầu tiên nàng và Hoắc Dĩnh gặp nhau. Hiện tại cây đã to lớn hơn rất nhiều.

"Cái cây mới một năm mà đã lớn vậy sao?" Hoắc Dĩnh cũng giống nàng, cũng nhớ đây là nơi hai người lần đầu tiên gặp nhau. Nhưng hình như trong ký ức của hắn có chút không giống.

Tiểu Điệp khẽ cười một tiếng, trong lòng thầm tự sửa lại: đã mười lăm năm chứ không phải một năm.

Hoắc Dĩnh không hiểu vì sao nàng cười, nhưng trực giác của hắn cho biết Nhạc tỷ đang cười hắn. Hoắc Dĩnh khẽ bỉu môi một cái.

Trong khi đó, Tiểu Bạch Lang cứ ngỡ đang nằm ngủ trong túi nàng bỗng phát ra tiếng la ở trong cây Mã Tuế. Giọng la của Tiểu Bạch Lang khiến nàng sững người, nàng nhìn lại túi áo thì không thấy bóng dáng Tiểu Bạch Lang đâu.

Bất ngờ, Tiểu Bạch Lang từ trong cây Mã Tuế lao ra, vẻ mặt hốt hoảng chui vào trong người nàng.

Tiếp theo đó là tiếng của một chàng trai, cũng từ trong cây Mã Tuế phát ra, hắn dường như là hướng tới Tiểu Bạch Lang mà gào thét: "Tiểu thú bông, chờ ta với."

Tiếng thét vừa dứt, một loạt tiếng động của nhánh cây gãy, tiếng lá bị một vật nặng rơi xuống pha chạm tạo nên tiếng kêu. Tiếp đó là tiếng la "oái oái", tiếng "xoạt xoạt" không ngừng vang lên. Dường như người kia đang cố nắm một cành cây nào đó để bản thân không rơi xuống nữa, nhưng hình như đều vô vọng.

Có vẻ như tất cả nhánh cây đều già quá rồi.

Tiếng động vừa dứt, một chàng trai từ trên cây rơi thẳng xuống như một trái mít rụng, một phát chính xác đè thẳng lên người Hoắc Dĩnh. Khung cảnh có chút quen thuộc, chỉ có điều đối tượng bị thay đổi rồi.

Hoắc Dĩnh bị đè phía dưới vung tay loạn xạ, người ở trên thì bị vài vết xước nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Bạch Lang không giảm độ sáng long lanh.

Dưới mông hắn y như có một cái lò xò, liền đứng bật dậy lao về phía Tiểu Điệp. Sau đó đứng tạo dáng, một thân bạch y nháy mắt với nàng tỏ vẻ tiêu soái: "Tại hạ tên Bạch Lăng, là một thương nhân, rất vui khi gặp được một bông hoa xinh đẹp như cô nương đây."

Tiểu Điệp không tỏ thái độ gì, ánh mắt ý bảo ngươi có là ai cũng không liên quan tới ta. Nàng chỉ hờ hững đáp lại: "Thương nhân cũng có thể leo cây cao như thế?"

Lập tức, Bạch Lăng có chút xấu hổ: "Ngại quá, trước đây ta từng làm thích khách."

Trước lời nói của Bạch Lăng, nàng nửa điểm tin tưởng cũng không có. Nhưng nàng cũng chả quan tâm làm gì, miễn sau đừng động tới nàng là được. Người không động, ta cũng không động.

Tiểu Điệp cứ thế lờ người lạ mặt trước mắt mà tiến tới chỗ Hoắc Dĩnh để đỡ y dậy.

Hoắc Dĩnh nãy giờ té bị đau, vẫn nằm yên tại chỗ. Chỉ khi Tiểu Điệp tới đỡ thì y mới chịu ngồi dậy. Hoắc Dĩnh uy khuất nhìn người kia tố cáo: "Tên kia là người xấu, hắn làm ta đau."

Tiểu Điệp vừa phủi bụi đất, vừa an ủi Hoắc Dĩnh với vẻ mặt dịu dàng: "Ta biết ta biết, là hắn xấu, Tiểu Dĩnh rất kiêng cường, bị ngã đau đến thế mà vẫn không khóc."

Hoắc Dĩnh được Tiểu Điệp khen chỉ biết cười ngây ngô.

Còn Bạch Lăng nãy giờ bị Hoắc Dĩnh tố cáo, không chịu được nữa bèn lên tiếng: "Ta chỉ ngã đè y một tí, thế quái nào ta trở thành người xấu rồi."

Bạch Lăng chỉ là muốn được người đẹp đồng tình, ai ngờ đồng tình không có chỉ có cặp mắt liếc hắn muốn lòi hai con mắt ra. Nhìn thấy vẻ mặt nàng đối xử với Hoắc Dĩnh cùng với hắn hoàn toàn đối lập, trong lòng hắn điên cuồng gào thét. Bạch Lăng hắn trước giờ mỹ nữ xếp hàng đợi hắn chiếu cố, hắn chưa từng thấy ai như cô nương này.

Cặp mắt không cam phục của Bạch Lăng nhìn lên người Hoắc Dĩnh để xò xét đối thủ. Hắn chợt nhận thấy, vị đối thủ này có chút không bình thường.

Bạch Lăng liền chỉ vào Hoắc Dĩnh, nhìn Tiểu Điệp hỏi: "Vị huynh đài này có phải không được bình thường?"

Lập tức, Tiểu Điệp tay biến ra thanh song đao, tỏ ý muốn động thủ.

Bạch Lăng biết mình nói điều không nên nói, liền lập tức nhảy lùi ra phía sau hai bước cười khan: "Ấy, tiểu cô nương bình tĩnh, bình tĩnh, là tại hạ không đúng, là tại hạ không được bình thường."

Lúc này Tiểu Điệp mới hừ một cái, thu lại song đao.

Bạch Lăng trong lòng thầm kêu khổ, hắn chưa bao giờ nói chuyện với vị cô nương nào mà lại phải chật vật đến như vạy, quả thật được mở rộng tầm mắt. Nhưng hắn lại càng thêm bị đả kích chính là, đường đường là một Bạch Lăng tiêu soái anh tuấn như hắn, vậy mà lại không bằng một tên, một tên...

Bốn chữ 'không bình thường' bị hắn nghẹn lại ở trong đầu. Nhớ lại sát khí lúc nãy của Tiểu Điệp khiến hắn bây giờ nghĩ đến bốn chữ đó cũng không dám nghĩ. Sát khí lúc nãy quả thật không đùa đâu.

Tiểu Điệp nãy giờ không để ý đến hắn, bỗng dưng nhìn hắn lên tiếng: "Sao ngươi lại ở đây?"

Được người đẹp lên tiếng hỏi, Bạch Lăng hất tóc một cái rồi mới trả lời: "Ta tới là để hái bông hoa xinh đẹp là cô nương đây."

Nghe lời nói buồn nôn đó, Tiểu Điệp không những không thẹn mà sắc mặt càng trở nên âm u, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Nàng rít qua kẽ răng ra lệnh: "Nói tiếng người."

Bạch Lăng bị thái độ của nàng làm cho hắn lập tức mất tự nhiên, chỉ còn biết lần nữa cười khan nói: "Ta là nghe nói chỗ này là nơi tộc Bạch Lang sống, nhưng mười lăm năm trước lại bị triều đình truy sát, dẫn tới diệt vong, nên ta muốn tới đây xem thử còn người nào hay không."

"Ngươi muốn tìm họ làm gì?" - Tiểu Điệp.

Nghe Tiểu Điệp hỏi, hắn cũng không kiêng kị gì mà trả lời: "Nghe nói, tộc Bạch Lang có sức mạnh đặc thù là nắm giữ thời gian, không gian, có thể nhìn thấy được tương lai. Ta chỉ là muốn hỏi họ xem, một thương nhân như ta giàu này có trở nên giàu có hay không."

Câu trả lời của hắn cũng không khiến nàng tin tưởng. Nàng chỉ lạnh lùng trả lời: "Ngươi không tìm thấy được đâu, diệt vong chính là diệt vong." Nói tới đây, giọng nàng không kiềm nén được mà có chút run rẩy.

Bạch Lăng nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, sau đó lại lên tiếng: "Chẳng phải ta tìm thấy thần thú của tộc Bạch Lang rồi đấy sao, biết đâu chừng sau này có thể thấy người."

Tiểu Điệp không nói gì nữa, chỉ kéo Hoắc Dĩnh tới căn nhà gần đó, nơi trước đây vốn là nhà của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi