ĐỘC SỦNG VƯƠNG PHI

"Thoát y trước mặt mọi người, chuyện đồi phong bại tục như vậy, ngươi nghĩ mặt mũi bản công tử để nơi nào?" 


Thần sắc Ly Yên nghiêm lại, con ngươi tỉ mỉ quan sát nữ tử trước mắt.


Ngay cả thân phận nữ tử của nàng nàng ta cũng biết, nữ tử này không đơn giản.


"Chỉ là chứng minh trước mặt mọi người mà thôi, nếu ngươi không dám, thì ngươi chắc chắn là nữ nhân." 


Nữ tử mang khăn che mặt cố tình từng bước ép sát.


Mắt lạnh của Ly Yên đảo qua, cười nhạo nói: 


"Coi như những lời ngươi nói là thật, bản công tử là nữ nhi, vậy tại sao ngươi lại nói bản công tử chính là Mộc Ly Yên quái dị kia, tại sao lại nói bản công tử hạ độc?"


"Người đời đều biết Mộc Ly Yên chính là nữ nhân xấu xí, lại không biết điều đó chẳng qua là che mắt người đời, ngươi vốn không muốn gả cho Vũ vương gia, nhưng thánh chỉ đã ban, ngươi không còn cách nào khác, vì vậy cố ý trở nên xấu xí, khiến Vũ Vương Gia bỏ ngươi, khi đó ngươi mới được tự do."


Nữ tử che mặt cố ý dừng một chút, lại nói: 


"Ai ngờ sau khi Vũ Vương Gia bỏ ngươi, phát hiện dung mạo thật của ngươi, vì vậy tính toán trùng hôn(1). Thế lực của ngươi không địch lại Vũ Vương Gia. Ngươi cũng không muốn gả cho Vũ Vương Gia vì ngươi đã lén lút cùng nam nhân khác gắn kết cả đời. Hôm nay ngươi hạ độc người chốn võ lâm, chính là muốn cướp lấy thế lực của họ, từ đó chống lại Vũ Vương Gia, ngươi mới có thể cùng gian phu ở chung một chỗ."


(1): Trùng hôn: Thành hôn một lần nữa. (Để vậy hay hơn)


Nữ tử kia càng nói, khuôn mặt Lăng Dạ Vũ dưới mặt nạ màu bạc càng đen, con ngươi âm trầm, trong lòng nổi lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt.


"Chả trách Vũ Vương Gia chịu cưới đồ xấu xí đó làm chính phi, thì ra nàng ta không hề xấu xí."


"Đúng vậy, mẹ nó, không cần phải nói cũng biết gian phu này chính là Môn chủ Dạ môn, nhìn xem, rõ ràng có gian tình."


"Gì mà không gần nữ sắc, không màng danh lợi, căn bản là một đôi gian phu dâm phụ."


Lời nói càng ngày càng khó nghe, trên người Lăng Dạ Vũ dần dần lộ ra hàn ý, vừa định bộc phát, lại thấy Ly Yên cười nhạt vỗ tay:


"Tốt, quả thật rất tốt, chuyện xưa này thật cảm động, có thể đem chuyện xưa cải biến lãng mạn, thê mỹ như thế, thật đúng là đời trước đời sau không ai sánh bằng ngươi!"


"Hừ! Chuyện đã tới nước này ngươi còn dám nói? Các vị anh hùng, chúng ta mau trói nàng lại, lấy thuốc giải." 


Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng, phát động mọi người.


Đám người Thượng Quan Thi Vũ đã lấy vũ khí chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, chỉ thấy Ly Yên vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.


"Ngươi cười cái gì?" 


Một nam tử không khỏi mở miệng hỏi.


Ly Yên ngước mắt, nói: 


"Bản công tử cười các ngươi ngu xuẩn, bị người khác xoay qua xoay lại mà cũng không biết."


Thấy mọi người vẻ mặt không hiểu, không rõ chân tướng, Ly Yên "tốt bụng" giải thích: 


"Nàng nói bản công tử hạ độc, vậy xin hỏi tại sao nàng ta lại biết là bản công tử hạ? Bình thường chuyện hạ độc nhất định sẽ được lên kế hoạch tương đối kín kẽ, làm sao nàng ta lại biết?"


Nữ tử che mặt tràn đầy khẩn trương, không thể làm gì khác: 


"Trong lúc vô tình ta tận mắt nhìn thấy, ngươi không được phép nói láo."


Ly Yên nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, 


"Rất tốt, ngươi đã nhìn thấy, vậy tại sao phải đợi đến lúc chư vị uống xong trà độc mới nói? Ngươi phải giải thích cho bản công tử."


Chỉ một câu, nữ tử che mặt nghẹn lời, lập tức cứng họng.


"Chư vị cũng đã thấy, không biết vì nguyên nhân gì, nữ tử này vu oan bản công tử, không phải bổn công tử hạ độc, độc là do người khác hạ.”


Ly Yên sửa sang xiêm áo một chút, nói.


Trong mắt nữ tử che mặt thoáng qua một đạo ánh sáng: 


"Đúng là ta vu oan nàng, bởi vì nàng cướp Thất thải Liên hoa của ta, ta mới làm ra chuyện như vậy."


Vừa dứt lời, mọi người rục rịch ngóc đầu dậy, sức hấp dẫn của Thất thải Liên hoa là vô cùng lớn.


"Ngươi có chứng cứ gì?" 


Ly Yên hếch mày, nói.


"Hừ, ngươi đoạt Thất thải Liên hoa thì làm sao lưu lại chứng cứ?"


"Ca, xác thực có Thất thải Liên hoa, nhưng là nhờ Ly Yên cực khổ có được, hơn nữa nàng đã đưa cho muội dùng." 


Thượng Quan Thi Vũ thấy thế, khẽ nói với Thượng Quan Dương.


"Chả trách nội lực của muội lại thâm hậu như vậy." 


Con ngươi Thượng Quan Dương nheo lại, khổ cực tìm được Thất thải Liên hoa, lại đưa cho muội muội mình dùng, nàng có tình có nghĩa với Vũ Nhi.


Thượng Quan Thi Vũ nói chuyện này cho hắn, chính là muốn hắn giúp một tay, làm sao hắn có thể trái ý nàng.


"Chư vị bình tĩnh, có thể nghe tại hạ nói một câu hay không?" 


Thượng Quan Dương dùng nội lực, âm thanh vang dội cả sơn trang.


Thượng Quan Dương là Minh Chủ Võ Lâm, lời nói của hắn đương nhiên có trọng lượng. Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.


"Chuyện Thất thải Liên hoa hết sức hoang đường, lời nữ tử này không thể tin, nếu nàng lấy được Thất thải Liên hoa, vậy giữ lại làm gì, sao không lập tức ăn vào để tăng công lực? Cho nên, căn bản không có chuyện Thất thải Liên hoa." 


Thượng Quan Dương phân tích, có thể xem là nói láo không chớp mắt.


Ly Yên nâng khóe miệng, 


"Vậy hãy xem diện mạo vị cung chủ này ra sao đi!"


Nói xong, đẩy nhẹ mũi chân, nhanh chóng hướng tới khăn che mặt của nữ tử. Nữ tử che mặt cả kinh, vội vàng tránh thoát, nhưng khăn che mặt vẫn bị gạt xuống.


"A…….." 


Vừa thấy diện mạo thật của nàng ta, tất cả mọi người khiếp sợ tại chỗ, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng ghét bỏ, có vài người trực tiếp nôn.


Diện mạo nàng ta hết sức dữ tợn, trên mặt đầy vết sẹo, có hiện tượng rữa nát, máu thịt be bét, trừ cặp mắt, cơ hồ mặt mũi không thấy rõ.


Trong mắt nữ tử chứa hận ý ngập trời, cắn chặt cặp môi không còn nguyên hình dạng, giận dữ nhìn Ly Yên, ánh mắt sắc bén như đao, như muốn đem nàng róc xương lóc thịt.


"Quả nhiên là ngươi." 


Ly Yên lạnh nhạt nói, nàng đã sớm đoán được nàng ta là ai, chỉ là không biết tại sao nàng ta vẫn còn sống.


"Mộc Ly Yên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." 


Liễu Tư Nhiễm hung hăng nói, vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, nói xong một câu liền lắc mình rời đi, bóng dáng quỷ mị, vô ảnh vô tung.


"Rốt cuộc là ai dạy nàng ta tà công lợi hại như thế? Người đứng sau là ai, lại có thể tra ra được nhiều chuyện tình như vậy?”


Ly Yên chăm chú nhìn vị trí Liễu Tư Nhiễm rời đi, miệng thì thầm. 


Trong mắt Lăng Dạ Vũ chợt lóe hàn ý, tuyệt đối không thể để Liễu Tư Nhiễm sống sót, tuyệt không thể để nàng ta tổn thương Tiểu Yên.


Ngay sau đó, hắn đi lên phía trước nắm tay Ly Yên, dùng giọng nói dịu dàng từ tính: 


"Không có chuyện gì."


Ly Yên ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu sau, gật đầu một cái.


"Độc kia là do nàng ta hạ, không liên quan đến lão phu, cũng không liên quan đến Lưu Ly công … ách, cô nương." 


Ứng Hoài thấy vậy liền vội vàng giải thích.


Mặc dù phần lớn mấy chuyện Liễu Tư Nhiễm nói đều vu hãm (vu oan + hãm hại) Ly Yên, nhưng mọi người đã tin tưởng “hắn” là nữ tử, không ngờ Lưu Ly công tử nổi tiếng thiên hạ lại là sửu nữ Mộc Ly Yên.


"Hừ, độc của chúng ta thì làm thế nào? Chẳng lẽ mọi người ngồi chờ chết hay sao?" 


Một nam tử hừ lạnh, tức giận nói.


"Đúng vậy, ai tới giải độc cho chúng ta?"


"Đúng thế, đúng thế."


Những người còn lại cũng phụ họa theo.


"Ta và Vân Mặc thần y có chút giao tình, ta sẽ gọi hắn đến giải độc cho các ngươi." 


Ly Yên lạnh nhạt nói với đám người kia, những người này mặc dù ngu ngốc không ai bằng, nhưng phải giữ lại mới có thể giữ vững thế cân bằng trong giang hồ.


"Chả trách đám người cô nương vừa rồi không trúng độc, chắc hẳn thần y Vân Mặc đã đưa phương pháp phòng độc cho mấy người cô nương." 


Nam tử kia cười nịnh nói.


"Đúng vậy a đúng vậy a, cô nương đúng là bậc nữ nhi không thua đấng nam nhi a, còn trẻ đã có thành tựu như vậy, còn cùng thần y Vân Mặc có giao tình, còn …" 


Bộ dáng muốn nói lại thôi, ánh mắt mập mờ liếc về phía Lăng Dạ Vũ.


Trong lòng Ly Yên cười lạnh, quả nhiên đều là một lũ nịnh hót.


Thế lực kinh tế của công tử Lưu Ly phân bố khắp nơi. Dạ Môn lại là Môn phái đứng đầu. Hai người kết hợp, bọn họ không chọc nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi