ĐỘC TÂM, ĐỘC THÂN, ĐỘC NHẤT MÌNH EM


Thiên Nhật đang vật lộn với đống sữa tắm trước mặt, nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn từ bên ngoài vọng vào, trái tim nhỏ bé lập tức giật thót.

Cậu khó khăn đem lọ sữa tắm để lại vị trí cũ, dùng nước xả sạch bọt xung quanh: “Tôi đây, tôi sắp xong rồi, anh đợi một lát.”
Nghe được hồi đáp của cậu, trái tim treo cao của Vương Lăng Phong mới thả lỏng.

Anh máy móc quay trở lại vị trí cũ: “Đồ ăn anh làm xong rồi, em tắm nhanh ra ăn cho nóng.”
Không nhắc đồ ăn thì thôi, vừa nhắc đến ăn, bụng đói meo của Thiên Nhật lập tức sôi sục.

Động tác tắm rửa của cậu nhanh hơn trông thấy, chưa đầy năm phút sau, cửa phòng tắm đã được đẩy mở.
Thiên Nhật ngại ngùng thò cái đầu ướt đẫm của mình ra trước: “Cái đó, anh có còn bộ đồ nào nhỏ hơn không?”
Đồ Vương Lăng Phong đưa cho cậu chính là đồ của anh, bởi vì anh không thể ngờ sẽ gặp lại cậu vào lúc này cho nên cũng không hề chuẩn bị.

Vóc người của Vương Lăng Phong vô cùng cao to, quần áo cũng cực kì lớn.
Thiên Nhật thì ngược lại, cậu từ nhỏ đã lăn lộn trên Ám tinh, bữa đói bữa no, dáng người so với người cùng tuổi nhỏ hơn rất nhiều.

Một người suy dinh dưỡng như cậu phải mặc đồ của Vương Lăng Phong, quả thật hơi quá sức.

Miễn cưỡng lắm cậu mới mặc được cái áo của anh, còn quần thì quá rộng, quá dài, vừa kéo lên đã tụt xuống, đi lại cũng vô cùng khó khăn.

Cậu không thể mặc vừa nó được.
“Ở đây chỉ có bộ đồ đó, em mặc tạm, trở về anh sẽ chuẩn bị đồ mới cho em.”
Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn việc lấy quần áo của đám người Phó Tự Xuyên, trong đám người đó kiểu gì cũng sẽ có người có số đo quần áo vừa với Thiên Nhật, hoặc nếu không thì số áo vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với áo của Vương Lăng Phong.

Tuy nhiên, anh không đời nào để cậu mặc trên người áo của kẻ khác.
“Dạ vâng.” Thiên Nhật ngại ngùng túm chặt lưng quần, khó khăn bước ra khỏi phòng tắm.
Việc xuất hiện trước mặt người khác khi quần áo không chỉnh tề khiến cậu khá ngại ngùng, nhất là đối với người cậu chỉ mới quen không lâu như Vương Lăng Phong.

Có điều, dáng vẻ của anh đã khiến cậu tự nhiên hơn không ít.
Cậu có cảm giác như những gì người này làm với cậu đều dựa trên một thói quen nào đó.

Nhưng rõ ràng bọn họ từ trước đến nay chưa từng quen biết, sao có thể hình thành thói quen.
Vương Lăng Phong hướng dẫn cậu ngồi xuống bàn, chậm rãi đặt bát đũa ra trước mặt cậu: “Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng, sự ân cần chăm sóc của anh, Thiên Nhật ngại ngùng tiếp nhận: “Cảm ơn anh.”
“Giữ chúng ta không cần nói lời cảm ơn!”
Thiên Nhật mất tự nhiên sờ sờ mũi: “Vậy không hợp lẽ cho lắm, dù sao tôi cũng chỉ mới gặp anh chưa đầy hai tiếng đồng hồ.”
Ăn không ở không của người ta, đến lời cảm ơn cũng không nói thì đúng là quá đáng.
Bụng đói cồn cào không ngừng kêu gào, nhìn đống đồ ăn đẹp mắt thơm phức, Thiên Nhật không chút chậm trễ bỏ vào miệng.

Mặc dù ngại nhưng nếu không ăn thì cậu sẽ chết đói mất.
Thôi thì trước tiên ăn không của người ta, sau này cậu sẽ từ từ tìm cách báo đáp người ta sau vậy.
Người này chức vụ rất cao, có vẻ như là người có tiếng nói nhất cái phi thuyền này.

Vừa nhìn là có thể đoán ra bọn họ không phải người của Ám tinh, khả năng cao là quân đội của hành tinh chủ.
Thiên Nhật có thể chắc chắn mình không quen biết với người này từ trước.

Vậy mà người này lại đối tốt với cậu không cần lý do thế này, khả năng cao là do cậu giống với người thương của người ta nhỉ.

Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ sẽ có ngày mình rơi vào trường hợp phải làm thế thân cho người khác.

Tuy nhiên nếu như làm thế thân cho người khác mà có thể ăn ngon ngủ kĩ, vậy thì cậu cũng có thể chấp nhận.
Thiên Nhật ăn không được nhiều, chỉ một chút đã gác đũa.
Cậu trải qua một quãng thời gian dài không được ăn uống đầy đủ, dạ dày bé lại nhạy cảm, một lần không thể ăn quá nhiều đồ ăn.

Vương Lăng Phong từ đầu đến cuối đều chuyên chú nhìn chằm chằm cậu ăn uống, thấy cậu gác đũa thì anh liền nói: “Em không ăn nữa sao?”
“Tôi no rồi!”
y, đại ca, có thể đừng quan tâm tôi chu đáo thế được không, mặc dù biết những thứ này đều là do tôi may mắn được hưởng từ người khác nhưng tôi cũng biết ngại đó.
Thấy cậu đúng là không còn dáng vẻ muốn ăn tiếp, Vương Lăng Phong gật nhẹ đầu: “Em có muốn nghỉ ngơi không?”
Thiên Nhật hận không thể lập tức gật đầu như gà, chỉ có điều, chút liêm sỉ cuối cùng khiến cậu không thể nào chấp nhận được việc này.

Cậu khó khăn đứng dậy, bởi vì đồ không vừa người nên cử động vô cùng bất tiện: “Để tôi giúp anh thu dọn.”
Ăn của người ta rồi, không nên để người ta dọn dẹp thay mình.
Vương Lăng Phong hận không thể sủng cậu lên đến tận trời, khó khăn lắm mới tìm được người, người lại gầy đến mức đau lòng, anh nào lỡ để cậu phải động tay chân.

Anh lập tức ngăn cậu lại: “Không cần đâu, anh dọn cho, em cũng mệt rồi, ngủ một chút đi.”
“Không sao, tôi có thể rửa bát được!” Thiên Nhật giành lấy bát trên tay Vương Lăng Phong, ngay lúc cậu định đem bát đũa mình vừa dùng vào phòng tắm để rửa, vì động tác gấp gáp mà đạp trúng ống quần, cơ thể cậu mất đi trọng tâm.
“A!”
Vương Lăng Phong giật mình, tốc độ nhanh nhạy vươn tay kéo lấy cậu.
*Xoảng*

Bát ngọc cao cấp rơi xuống sàn phi thuyền vỡ tan, Thiên Nhật may mắn được Vương Lăng Phong kéo vào lòng mình bảo hộ, không bị ngã.

Nếu như cậu ngã xuống nền đất, chắc chắn sẽ bị thương.
“Em không sao chứ?”
“Tôi không…”
Mẹ!
“Anh sao thế, sao lại khóc?”
Anh ta không định ăn vạ mình chứ? Mình nghèo như vậy, đến cơm còn phải ăn của anh ta… thật sự không có gì để ăn vạ đâu!
Thiên Nhật bị dáng vẻ này của anh dọa sắp hỏng mất rồi.

Ấn tượng của cậu về anh chính là một người không thể dễ dàng rơi nước mắt… có chết cậu cũng không ngờ nhanh như vậy đã nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Cậu thấy rõ hoảng loạn từ trong đôi mắt phượng ngấn lệ kia.
Vương Lăng Phong không đáp lại cậu, anh chỉ khẽ lắc đầu sau đó gục đầu vào vai nhỏ.
Suýt chút nữa đã không thể bảo vệ được em ấy rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi