ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Tô Yểu không có biện pháp, chỉ có thể thò tay chui vào ổ chăn, "Em giúp anh?"
Lương Sở Uyên không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thâm ảm khó hiểu. Cô dời tầm mắt, lòng bàn tay đụng phải một mạt nóng cháy, đột nhiên rụt lại một chút, nhưng rất nhanh đã phản xạ theo thói quen, tiện đà cầm lấy, di chuyển lên xuống.
Đồ vật trong tay vừa thô vừa lớn, đến cuối cùng Tô Yểu mỏi tay mà Lương Sở Uyên cũng chưa bắn ra. Cô dùng lòng bàn tay xoa xoa phần đỉnh, chỉ nghe Lương Sở Uyên kêu rên một tiếng, lỗ nhỏ liền có dịch ướt tràn ra. Cô vui vẻ, tính toán không ngừng cố gắng, lại bị anh cầm tay giữ lại.
Anh thần sắc tự nhiên, âm thanh trầm thấp: "Ướt không?"
Lỗ tai Tô Yểu tê dại, có chút biệt nữu mà kẹp chặt chân, "...Không có."
Lương Sở Uyên quá hiểu cô, biết cô chẳng qua là khẩu thị tâm phi, câu môi cười, lấy tay sờ soạng, quả nhiên cách một tầng quần lót sờ thấy một mảnh ấm áp ẩm ướt. Anh nhướng mày, "Vậy đây là cái gì?"
Tô Yểu vội vàng né tránh, "Thật sự không..."
Lương Sở Uyên lại không cho cô cơ hội cự tuyệt, cúi đầu hôn cô, động tác tay nhanh nhẹn, vừa sờ vừa xoa, khi cô còn chưa kịp phản ứng liền đem cô lột trần trụi.
Tô Yểu nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, vừa tức vừa buồn cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh có phải cố ý hay không?"
Lương Sở Uyên không mở miệng, trực tiếp dùng ánh mắt hỏi: [vì sao nói như vậy?]
Tô Yểu liếc anh một cái thật sâu, tránh đi suy nghĩ chân thật của chính mình, nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì anh hư."
"Nói anh hư?" Lương Sở Uyên niết mặt cô, "Em có tin lát nữa anh sẽ làm em ngày mai không xuống được giường không?"
Tô Yểu: "..."
Người này, lúc nói những lời này, thật đúng là thông thuận lại lưu loát.
Nhìn vẻ mặt ăn mệt của cô, Lương Sở Uyên cười vô cùng vui vẻ, anh xách hai cái đùi của cô lên, đâm côn th*t vào, không vội vã tiến vào, mà cọ lộng ở cửa huyệt.
Anh không chút để ý hỏi: "Cách âm thật không tốt?"
Tô Yểu bị anh tra tấn nửa vời, tiếng rên rỉ ở trong cổ họng không phun ra được, chỉ có thể rầm rì mà gật đầu, lại lắc đầu, "Không biết..."
Lương Sở Uyên giảo hoạt mà cười: "Vậy lát nữa Yểu Yểu nhớ nhịn một chút."
Không chờ cô trả lời, côn th*t liền lập tức tiến vào! Nhất thời Tô Yểu trừng lớn hai mắt, cả người căng chặt, dùng tay gắt gao che miệng mới không phát ra âm thanh. Cô rút một tay ra đánh Lương Sở Uyên, không nhẹ không nặng mà đập ở trên cánh tay anh, anh cũng không hừ một tiếng, không chịu chút ảnh hưởng nào, một tay giơ mắt cá chân của cô lên liền đại khai đại hợp mà va chạm cắm rút.
Anh có thể nhịn không phát ra tiếng nhưng Tô Yểu lại không thể. Tiếng rên rỉ yêu kiều bị tay bịt kín trở thành tiếng nức nở rầu rĩ, chân cô run rẩy, ngực cũng run theo, ngay cả giường đều rung đến mơ hồ phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
[em gọi anh được không?]
[như thế này hay là như thế này sướng hơn?]
[sao không nói lời nào vậy?]
[kẹp anh chặt như vậy, xem ra là cảm thấy sướng đúng không?]
Rõ ràng trong phòng không có bất kỳ âm thanh nói chuyện nào nhưng lỗ tai Tô Yểu lại không hề được yên tĩnh. Cằm bị người nhéo, miệng bị người hôn, cô muốn nhắm mắt, thế nhưng đáng xấu hổ là lại đắm chìm trong ánh mắt trầm luân của anh.
Cô không thể nhịn được nữa, duỗi dài tay không ngừng sờ soạng, "Bang" một tiếng, trước mắt lâm vào bóng tối, mà lúc này thế giới của cô cũng lâm vào an tĩnh.
Lương Sở Uyên bị động tác của cô chọc vui vẻ, đặc biệt là thân thể kia đột nhiên thả lỏng, trong nháy mắt đó anh ra sức đánh tới, lúc này mới đem âm thanh rên rỉ đầu tiên của cô đụng phải phát ra.
"A--"
Thật ra thanh âm cũng không lớn, Tô Yểu lại hoảng loạn mà kẹp chặt đường đi, cô liều mạng mở miệng hô hấp, không tiếng động cứng người, tiết đến rối tinh rối mù.
Lương Sở Uyên đã sớm rút côn th*t rời khỏi âm huyệt trước khi cô cao trào, dao động rất nhỏ, một cỗ nhiệt lưu trào ra khỏi miệng huyệt. Bởi vì trong bóng tối anh cũng không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nương theo ánh trăng mà tưởng tượng ra cảnh đẹp này.
Anh để dương v*t đối diện với nhục huyệt chảy nước di chuyển liên tục, quy đầu nhảy lên bên cạnh miệng huyệt, không ngừng đụng phải thịt trai sưng đỏ, giống như trêu đùa lại giống như là tra tấn.
Loại kích thích này làm Tô Yểu muốn ngừng mà ngừng không được, cô cắn chặt một góc chăn, hai cẳng chân không chịu được mà cọ sát lên chăn đơn, bụng phập phồng không ngừng, không ngờ lại nghênh đón một trận tiểu cao trào.
Bộ phận sinh dục hoàn toàn ướt đẫm.
Chất nhầy trong suốt dính vào côn th*t, khi anh cảm thấy sắp bắn liền trầm phần eo xuống mà cắm vào hoa huy*t ấm áp.
Trải qua hai lần cao trào nhục huyệt chặt đến một bước cũng khó đi, anh cắn rắng đưa đẩy giống như phá tan một trở ngại thật lớn, cuồng mãnh cắm đưa, cuối cùng bắn ra trong chỗ sâu nhất.
...
Giữa khăn trải giường bị ướt một mảng, Tô Yểu đau đầu một trận, trút giận lên người Lương Sở Uyên, dùng sức véo eo anh, "Đều tại anh!"
"A..." Lương Sở Uyên kéo tay cô đặt vào trong miệng, gặm một cái, "Em mưu sát chồng sao?"
Trong mắt lại đang hỏi: [rốt cuộc là ai nhiều nước như vậy?]
"Không cho anh nói!" Tô Yểu tức giận nhào qua, còn không có ra chiêu khóa chặt người. Cô đanh hai cái mới không náo loạn, ngoan ngoãn mà nằm, "Làm sao bây giờ, mẹ em sẽ phát hiện."
"Không đâu." Lương Sở Uyên an ủi cô.
Lời an ủi này cũng không giúp được gì, Tô Yểu hừ một tiếng, cũng không thật sự lo lắng cái này.
Hai người ôn tồn một lát, Lương Sở Uyên xoa mông mềm mại, anh từ từ mở miệng: "Yểu Yểu, mấy ngày nữa anh trai anh sẽ đến Gia Thành một chuyến."
Tô Yểu hơi giật mình, theo bản năng hỏi vì cái gì.
Lương Sở Uyên hài hước nhìn cô: "Em nói xem?"
————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi