ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Lương Sở Thương cùng Lương Mặc lấy thân phận anh và chị dâu của Lương Sở Uyên xuất hiện.
Mộc Vi cùng Tô Nguyên đối với việc bọn họ che dấu quan hệ không cảm kích chút nào, Tô Yểu lại đều biết. Lần trước về nhà cũ Lương Mặc không ở đó còn tốt, lần này hai người xuất hiện có đôi có cặp, cô khó tránh khỏi có chút co quắp, còn chưa kịp sửa miệng chính là vấn đề.
Nhưng thật ra đương sự lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, ở chung tự nhiên lại hào phóng, giống như bọn họ đã trở thành vợ chồng nhiều năm. Nhưng mà nếu thật kỹ xét kỹ, bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, đương nhiên không tồn tại khoảng cách gì.
Lương Sở Uyên hiểu rõ Tô Yểu xấu hổ, cầm tay cô ở dưới bàn, dùng ánh mắt nói cho cô: [thả lỏng chút, quen rồi sẽ tốt.]
Tâm Tô Yểu liền ổn định lại, ừ một tiếng gần như không thể nghe thấy, ngước mắt nhìn về phía bốn người khác trên bàn. Giáo dưỡng của Lương gia không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, tiến thối vừa phải, rất khó làm người ta sinh ra cảm giác khó chịu. Một bữa cơm này, chỉ nhìn biểu tình trên mặt Mộc Vi và Tô Nguyên, Tô Yểu liền biết bọn họ xem như hoàn toàn yên tâm.
Cuối cùng Mộc Vi nhắc tới vấn đề hôn lễ của hai người.
"Lãnh chứng hấp tấp như vậy là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hôn lễ vẫn phải tổ chức, này không thể bỏ qua được."
Liên quan đến Tô Yểu, Mộc Vi luôn muốn tốt cho cô.
Lương Sở Thương nhìn mắt Lương Sở Uyên, trên đường tới đây bọn họ đã nói qua chuyện này, lúc này anh ta không nói ra toàn bộ, chỉ có thể trả lời: "Đây là chắc chắn ạ."
Có lời hứa hẹn, Mộc Vi an tâm hơn chút, gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi. Đến lúc đó cần chúng ta bên này làm cái gì cứ việc nói là được."
Lương Sở Thương cười nói đồng ý.
...
Lần đầu gặp mặt gia trưởng hai bên kết thúc trong vui vẻ, Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên đưa Mộc Vi và Tô Nguyên về nhà xong liền cùng nhau trở về khách sạn. Đêm nay bọn họ không ngủ ở nhà, Mộc Vi nghĩ bọn họ muốn bồi anh chị cũng không nói gì.
Hai gian phòng được đặt ở cạnh nhau, chỉ cách một bức tường.
Trước khi ngủ, Tô Yểu lại ma xui quỷ khiến mà nói một câu: "Khách sạn này hiệu quả cách âm tốt không?"
Lương Sở Uyên nghe xong, ước chừng cười đủ một phút đồng hồ mới dừng lại, anh sờ cằm cô, "Yểu Yểu à."
Tô Yểu đỏ mặt vỗ rớt tay anh, "Em chỉ hỏi như vậy thôi."
Anh ra vẻ trầm tư nói: "Tốt hay không tốt, thử xem sẽ biết."
Tô Yểu nghiến răng nghiến lợi mà đẩy anh, "Anh tự đi mà thử!"
"Anh nói nghiêm túc," Lương Sở Uyên lại cười dỗ cô, "Nếu hiệu quả cách âm không tốt, chúng ta còn có thể làm nhiều lần, xem âm thanh của ai lớn hơn..."
"..."Tô Yểu bị anh khiên cho muốn ngất đi, kéo chăn che đầu, lười cùng anh nói chuyện.
Lương Sở Uyên túm chăn cô, cũng không túm chặt, anh thu lại tâm tư trêu đùa, ôn tồn mà dỗ cô: "Được rồi, anh sai rồi, em đừng trốn trong đó đến lúc thở không nổi."
Tô Yểu im lặng vài giây, bỏ chăn ra, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cô nói: "Lương Sở Uyên, anh thật đáng ghét."
"Đúng vậy, anh đáng ghét." Lương Sở Uyên cúi người hôn lên đôi môi đỏ kiều nộn của cô, ngọt ngào nói, "Bà xã, em ăn ngon thật." Nói xong lại muốn hôn tiếp.
Tô Yểu giơ tay che kín miệng anh, "Không cho hôn."
Anh không thuận theo, bắt lấy tay cô mà mổ một cái.
Môi dán lên đầu ngón tay mềm mại, xúc cảm truyền thẳng đến vỏ đại não, Tô Yểu ngứa ngáy liền trốn về phía sau, lấy chăn trùm lên hở ra một khoảng trống, Lương Sở Uyên thuận thế mà theo vào, ở dưới chăn bóp lấy eo cô.
Tô Yểu như lâm đại địch, "Đừng, để nghe được sẽ phiền toái."
Lương Sở Uyên vừa hôn cô vừa nói: "Khách sạn này cách âm không tồi."
Tô Yểu bị hôn vài giây, khi phản ứng lại được tiếp tục trốn sang một bên, mặt đầy đề phòng: "Sao anh biết?"
"Em quên rồi sao?" Lương Sở Uyên nhấc tay một cái, áo thun trên người liền rơi trên giường, "Lần trước chúng ta chính là ở khách sạn này."
Anh còn vì cô vẽ một bức họa, cho tới nay bức họa đó vẫn treo trong phòng bọn họ. Buổi tối hôm đó, cô kêu lớn tiếng như vậy nhưng không có nửa điểm tạp âm vọng vào. Từng thể nghiệm qua, sao có thể không biết chứ.
Tô Yểu nghĩ nghĩ, thật đúng là khách sạn này. Lúc ấy cô vì việc Mộc Vi nằm viện mà buồn bã, được Lương Sở Uyên an ủi nên cũng không để ý những chi tiết khác, bây giờ anh nhắc tới cô mới nghĩ đến.
Cũng nhớ tới đêm hoang đường đó.
"Nghĩ tới sao?" Lương Sở Uyên dính lấy trước ngực mềm mại của cô, thịt viên nho nhỏ ở trong miệng anh từ mềm biến cứng rắn, tay anh sờ soạng, sờ đến khe thịt ấm áp liền ngựa quen đường cũ mà cắm vào.
Tô Yểu đón ý nói hùa mà ướn cái bụng nhỏ, rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay anh trong cơ thể mình lang bạt khoái ý. Cô nâng một chân lên, một chân khác câu ở trên eo Lương Sở Uyên, muốn anh cắm vào nhanh một chút, nhiều một chút, lại không thể nói ra miệng, chỉ cảm thấy môi khô khốc, vô cùng khát.
Lương Sở Uyên buông tha đầu v* cô, nhìn nước bọt phía trên nụ hoa sưng đỏ phấn nộn, phân thân càng cứng rắn hơn, anh hỏi: "Ngứa sao?"
Cô vô ý thức gật gật đầu.
Nhìn cô trầm mê, anh khẽ cười hai tiếng, rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t, lôi ra một căn chỉ bạc. Đem chút chất nhầy này câu ở trên ngực đầy đặn, anh liếm một ngụm.
Tô Yểu run rẩy, làm nũng: "...Anh ra ngoài làm gì?"
"Làm em."
Anh nói xong, thân thể liền dịch xuống phía dưới, đỉnh vào miệng hoa huy*t.
Điểm mấu chốt của Tô Yểu hoàn toàn sụp đổ, cô trực tiếp kêu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi