ĐỘC TÌNH: MÊ LUYẾN VÔ HẠN (SỰ DỊU DÀNG ĐỘC NHẤT)

Nhưng dường như ông trời lại một lần nữa thương xót cô mà cho con thuyền quay đầu lại, càng ngày nó càng đến gần cô hơn, mang theo cả sự sống.

Nhịp tim Hàn Kỳ Âm đập thình thịch hét lớn

"Ở đây!!!"

Cô vừa hét vừa vẫy tay, đám người ở trên nhìn thấy cô thì nói thứ tiếng gì đó với nhau, chỉ trỏ.

Hàn Kỳ Âm sợ bọn họ nghĩ cô là người xấu nên không cho lên thuyền, thế là cô đành nói tiếng anh

"Xin hãy cứu chúng tôi...chúng tôi gặp tai nạn bị đắm, anh ấy còn bị thương..."

Cô khẩn khoản cầu xin, bọn họ bấy giờ mới thả dây xuống, nhưng Hàn Kỳ Âm không có cách nào vác cả Cố Thâm lên cùng, thế là một người đàn ông trên đó nhảy xuống giúp cô đỡ Cố Thâm lên. Ba người chật vật mã mới lên được thuyền.

Lúc lên đến nơi, Hàn Kỳ Âm nói cảm ơn rồi vội vàng tiến đến bên Cố Thâm xem hắn thế nào. Vết thương vẫn còn đang chảy máu, cô ấn vào ngực hắn xem hắn có bị sặc nước không, nhưng Cố Thâm vẫn không tỉnh lại.

Hàn Kỳ Âm nhìn đôi môi trắng bệch của hắn, không chút nghĩ ngợi áp môi mình xuống hô hấp nhân tạo cho hắn, mãi một lúc sau Cố Thâm mới ho khù khụ vài tiếng nhưng mắt hắn vẫn nhắm nghiền.

Có lẽ là do vết thương chảy máu quá nhiều khiến hắn hôn mê.

"Xin hỏi...ở đây có vải khô không?"

Hàn Kỳ Âm hướng về phía người đàn ông da ngăm đen vừa cứu mình lên, hỏi.

Con thuyền này giống như là thuyền chở hàng đi qua, cô không biết rằng ở đây có tấm vải nào sạch sẽ và khô ráo để băng bó cho hắn không. Mà từ lúc mấy lên thuyền đến giờ, mấy người đàn ông cứ nhìn cô mãi.

Bọn họ đang bị bất ngờ bởi nhan sắc xinh đẹp và làn da trắng của cô, cùng với cả đường cong rõ ràng lộ ra dưới bộ váy bị ướt ôm sát vào cơ thể.

Cả người đàn ông vừa cứu cô lên cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt có phần đen tối. Hàn Kỳ Âm chợt nổi da gà. trong lúc đó bỗng nhiên có một người đàn ông tóc tai rối bù nhưng có một đôi mắt rất sáng, ngũ quan cân đối đến bên cạnh đưa cho cô một tấm vải khô.

"Đây này. Cô băng bó cho anh ấy đi."

Hàn Kỳ Âm cảm kích nhận lấy "cảm ơn anh", sau đó ngạc nhiên hỏi

"Anh là người Trung Quốc sao?"

Bởi vì cô thấy anh ta nói tiếng Trung Quốc.

"Không phải. Tôi là người Ấn nhưng tôi sống ở Trung Quốc từ nhỏ."

Người đàn ông đó nói vài câu gì đó với mấy người đàn ông khác, lúc này bọn họ mới không chú ý tới cô nữa mà rời đi chỗ khác.

"Anh nói gì vậy?"

Hàn Kỳ Âm lại hỏi.

"Tôi chỉ nói với bọn họ rằng hai người là người yêu, và không may gặp tai nạn."

Người đàn ông đó giải thích.

Cô định lên tiếng giải thích rằng mình với Cố Thâm không phải mối quan hệ như họ nghĩ, nhưng nhớ lại ánh mắt hau háu mà bọn họ nhìn cô lúc nãy, Hàn Kỳ Âm lại thôi. Cứ để cho bọn họ nghĩ như vậy đi, dù sao nếu như cô là người yêu của hắn thì bọn chúng sẽ dè chừng hơn, nhìn Cố Thâm có ngất đi thì dáng vẻ của hắn cũng nổi bật hơn người bình thường.

Khí chất lạnh lùng của hắn cho dù có ngất đi thì cũng không thể che lấp.

Ở trên con thuyền xa lạ này, an toàn của cô và hắn là trên hết, Cố Thâm còn đang bị thương nên chỉ có thể dựa vào cô mà thôi.

"Xin hỏi anh tên là gì vậy? Vừa nãy anh nói anh là người Ấn, vậy thì con thuyền này đang đi đến Ấn Độ sao?"

"Tôi tên là Boza. Con thuyền này không phải sang Ấn mà đang trên đường chở hàng tới Trung Đông."

"Trung ĐSo?"

"Đúng vậy."

Hàn Kỳ Âm thầm kinh ngạc, bây giờ cô không thể để lộ tung tích rằng Cố Thâm là lão đại của Cố gia, con thuyền càng không đưa cô trở lại Singapore được mà nó đang hướng tới Trung Đông, một đất nước khác.

Cô không nói gì nữa, Boza bỗng nhiên quay đi đâu đó, lúc quay lại thì trên tay anh ta cầm một tấm vải lớn, còn có hai bộ quần áo hơi sờn.

"Cô thay ra đi. Buổi tối sương sẽ lạnh đấy."

Hàn Kỳ Âm chỉ biết nói cảm ơn anh ta, Boza cầm tầm vải lên che cho cô thay quần áo, Hàn Kỳ Âm nhanh chóng thay bộ váy ướt sũng ra rồi cũng thay cho cả Cố Thâm.

Cô cởi từng cúc áo của hắn, cơ bắp rắn chắc chầm chậm hiện ra. bấy giờ Hàn Kỳ Âm mới nhìn rõ ràng từng vết sẹo trên người hắn, có vết lớn vết nhỏ chồng chéo lên nhau.

Ở sau lưng và cả bắp đùi của hắn cũng có, Hàn Kỳ Âm cố di chuyển sự chú ý ra khỏi nơi khác, nhanh chóng mặc quần áo cho hắn. Vết thương ban nãy ở bụng dường như bị một vật sắc nhọn nào đó cứa vào, cô đoán có lẽ đó là mảnh vỡ của trực thăng. Hàn Kỳ Âm đã băng bó cho hắn bằng mảnh vải lúc nãy mà Boza đưa cho, mong là hắn sẽ tỉnh lại.

Thay xong, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng với Boza, anh ta đưa tấm chăn cho cô, Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng đặt đầu của Cố Thâm lên đùi mình rồi đắp chăn cho hắn, cầu mong hắn sẽ không lên cơn sốt, bởi vì vết thương mà dinh nước thì rất dễ gây nhiễm trùng rồi phát sốt.

Mà ở trên con thuyền chở hàng này lấy đâu ra bác sĩ cùng thuốc men để chữa cho hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi