ĐỘC TÌNH SỰ TÀN NHẪN CỦA LÃO ĐẠI


Buổi sáng sớm, hôm này trời đã không còn mưa ánh nắng âm áp len lõi qua khe cửa … từ từ lan toả ra cả căn hộ … Y Mễ lười nhác cầm điện thoại xem vài tin nhắn báo cáo công việc của Từ Ni.
Ting
Hàng Xóm, không ngại cùng ăn sáng chứ
Y Mễ phì cười thành tiếng bàn tay nhanh nhảu trả lời lại: Được, điểm tâm sáng chỗ này rất ngon, chỉ sợ quá tầm thường với ngài
Vậy tôi chờ em ở ngoài.

Nếu đã là tầm thường thì cũng tầm thường chung.

Em quên tôi từ đâu lớn lên sao
Y Mễ nhíu mày thầm trách cũng đúng cô quên mất, anh cũng từ một du côn, một người đầu gấu thế nào mà lớn lên … chắc hẳn không dễ dàng mà có tinh thần thép như bây giờ … Hạo Dương từng kể hắn và Nam Ân cùng sinh ra tử biết bao nhiều lần thân thuộc nhau đến 10+1.

Cứ ngỡ sẽ cùng nhau đứng trên nơi cao nhất nào đâu lại rẽ ngang hướng một người con nhà Chính Quy, một người là con của Chính Tà vốn dĩ họ không nên gặp nhau …
Điều Hạo Dương làm không phải việc tốt nhưng Nam Ân vẫn sẽ coi như không thấy.

Không chạm vào nhau là được với họ trong lòng mỗi người đều có một bức tường Tình Nghĩa …

Ra khỏi nhà đã thấy chiếc xe của Nam Ân đậu trước cổng theo sau một chiếc xe của vệ sĩ …
Y Mễ thở dài đi lại cúi đầu đùa nói: Thống Đốc điểm tâm tôi đến rất nhỏ … ngài mang theo một đội thế này chắc họ không dám bán
Nam Ân quay sang nhìn cũng cười theo gật đầu hiểu ý
Quay sang dặn họ không cần theo ….

Y Mễ đi vào gara quăng lại vài chữ: Đi xe tôi đi
Phải đi xe cô thôi, cái biển số đỏ chót kia của anh chẵng khác nào rêu rao lên họ là ai?
Xe chạy ra, chiếc xe của cô không phải loại mới nhất, cũng không xịn nhất mà nó như cô đẹp mắt, thu hút người nhìn muốn lái nó … màu đỏ đen …
Y Mễ xuống xe đưa chìa khoá cho Nam Ân: Ngài lái?
Nam Ân gật đầu: Dĩ Nhiên
Xe bắt đầu theo bản đồ của Y Mễ chạy ra khỏi Thành Phố lớn
Trên xe Y Mễ chóng cằm nhìn ra ngoài cô vạ miệng nói: Nam Ân, nếu cho chọn lại, ngài có chọn cuộc sống hiện tại hay không?
Nam Ân hai tay nới lõng vô lăng nói: Nếu nói không thì thật lòng nhưng nghĩ lại sẽ là có
Y Mễ khó hiểu nhìn sang Nam Ân
Nam Ân tiếp tục nói: Vì chỉ khi anh đứng đầu, vị trí cao nhất anh mới có thể bảo vệ được người con gái anh yêu

Cô ấy thật tốt số
Em đang nói mình sao - Nam Ân cười thành tiếng
Này, em bây giờ mới biết anh có bộ mặt thả thính khác đấy, tiếc thay em bất tử rồi
Nam Ân đưa tay sang xoa đầu cô ánh mắt Y Mễ nhìn chằm chằm vào hành động này của anh …
Y Mễ ngại ngùng quay ra ngoài cửa
Em cười rất đẹp, sau này cười nhiều một chút biết chưa Nam Ân vẫn hành động ấy lặp lại xoa xoa đầu cô
Y Mễ gật đầu
Điểm tâm chỗ này quả nhiên rất nhỏ nhưng lại khá đông Y Mễ kéo tay Nam Ân đi theo lối mòn lên lầu, cầu thang cũng khá cũ kỹ … nhìn thoáng có chút tồi tàn
Chỗ này ngày trước em hay đến ăn, về sau có lẽ bận và do xa, có thể sẽ không ngon như Hoa Diên của anh, nhưng rất được
Nam Ân gật đầu đi theo sau cô … Y Mễ không cao chiều cao tầm trung đến ngực của anh, nói cô lùn hay nên nói anh quá cao ….
Ngồi vào bàn trên căn gác này chứa được tầm 5 đến 6 bàn nhỏ nhưng có mỗi cô và Nam Ân trên đây
Nam Ân thắc mắc hỏi: Sao trên đây vắng vậy
Ở đây chỉ khách già lâu năm mới biết Y Mễ tay lau lau dụng cụ dùng trên bàn
Không cần, em cứ coi anh như người bình thường Nam Ân lấy dụng cụ lại trong tay Y Mễ
Tối này cô sẽ phải bận bịu vì ngày mai đã là ngày lễ đầu tiền của 3 ngày diễn ra sự kiện
Nam Ân tạm biệt cô tại ngã ba của Nhị Thiên Đường
Trước khi cô rời đi Nam Ân đã kéo cô lại nói vào tai: Ngày mai tôi sẽ đến, cứ làm điều em thích mọi chuyện còn lại tôi lo
Y Mễ cưỡi trêu chọc: Trước giờ không phải vẫn vậy sao?
Quay lưng vãy tay đi vào bên trong.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi