ĐỘC TÔN TAM GIỚI

Cho nên, mặc dù hắn là giám khảo, nhưng trên thái độ, lại không thể chậm trễ thiên tài như vậy.

Ba thiên tài thế tục xông qua cấp thứ tám kia, nhìn thấy Giang Trần từ trong mật thất đi ra, trong lòng cũng âm thầm khó chịu.

Nhưng mà ngoài khó chịu, lại không thể không bội phục, không thừa nhận cũng không được, thực lực như vậy, hoàn toàn chính xác để cho bọn hắn ngưỡng mộ.

Sau khi ghi chép thành tích vào, quan chủ khảo kia cười nói:

- Chúc mừng các hạ thông qua cấp thứ mười, thật là làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Thế tục có vô số đệ tử, ngươi xứng đáng xưng là đệ nhất. Hơn nữa, vị trí này, không người nào có thể rung chuyển.

Đây cũng không phải khen ngợi, mà là cố ý nịnh nọt rồi.

Giang Trần cười cười, nhận lấy Minh Bài:

- Giám khảo đại nhân ưu ái, tiểu tử xấu hổ không dám nhận.

Theo Giang Trần từ trong mật thất đi ra, cửa khảo hạch thứ tư này, cũng tuyên cáo chấm dứt.

Kế tiếp là bài danh, đứng đầu bảng tự nhiên không có bất kỳ lo lắng.

Rất nhanh, thành tích trước tám ngàn tên, đã bị sắp xếp ra.

Người ngoài tám ngàn tên, toàn bộ bị truyền tống ra Viễn Cổ di cảnh. Khôn sống mống chết, tàn khốc đến cực điểm, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm tư tình.

Mà tám ngàn người lưu lại, nhất là những bài danh tương đối sau kia, đều thầm hô may mắn.

Bất quá, bọn hắn cũng biết, tiếp theo khiêu chiến, cạnh tranh,… còn có thể càng lớn.

Cuối cùng nhất, tông môn chỉ chọn 3000 danh ngạch. Nói cách khác, ở trong tám ngàn người bọn hắn, còn có 5000 người, sẽ vô duyên với bốn đại tông môn.

Đương nhiên, đệ tử thế tục bị loại bỏ, nếu như ở cửa khảo hạch thiên phú, có biểu hiện yêu nghiệt, như vậy vẫn được tông môn chú ý, như trước có một đường hi vọng.

- Tốt rồi, năm cửa sơ thí, hôm nay đã qua bốn cửa. Tám ngàn người các ngươi, vận khí không tệ, đã tiến nhập cửa thứ năm. Ta muốn nói cho các ngươi biết là, cửa thứ năm này, các ngươi không có người bị loại bỏ.

- Cái gì? Sẽ không bị đào thải?

- Cửa thứ năm không đào thải? Vậy những người chúng ta, đều có tư cách gia nhập bốn đại tông môn? Đạt được vinh quang vô thượng của đệ tử tông môn?

Đám người khảo hạch phía dưới, nghe nói cửa thứ năm không đào thải, đều kích động không thôi.

- Các ngươi không nên kích động quá sớm, danh ngạch tiến vào tông môn, chỉ có 3000. Cửa thứ năm không đào thải, cũng không có nghĩa là, các ngươi liền có thể tiến nhập bốn đại tông môn. Cửa thứ năm, khảo thí là phúc duyên, cái phúc duyên số mệnh này, phiêu miểu mê hoặc, tin thì có, không tin thì không. Đương nhiên, tu luyện võ đạo, số mệnh cùng phúc duyên, mặc kệ ngươi tin hay không, nó đều tồn tại. Người càng mạnh, ngộ tính càng cao, càng có thể cảm giác sự hiện hữu của nó.

- Cửa ải này, các ngươi sẽ tiến vào một địa phương tên là Minh Diệt Cốc, thời gian tiến hành là mười ngày. Ở cửa ải này, mỗi người các ngươi sẽ đối mặt với các loại gặp gỡ, khiêu chiến, thậm chí là tình thế nguy hiểm. Vận mệnh như thế nào, sẽ thể hiện ở cửa phúc duyên này. Nếu ngươi phúc duyên tốt, đủ số mệnh, có lẽ một đường phúc tinh cao chiếu, xoay người cũng có thể nhặt được thứ tốt; nếu ngươi khiếm khuyết phúc duyên, như vậy ngươi có khả năng ba bước một hoạ, năm bước một khó, đi đường có thể gãy chân, uống nước cũng có thể sặc chết...

Phúc duyên, Giang Trần tin tưởng không nghi ngờ.

Kiếp trước hắn duyệt tận Chư Thiên, đối với thiên đạo vận mệnh cũng có lý giải khắc sâu. Thấp tới phàm nhân, cao tới Thiên Đế, ai cũng bị hai chữ "phúc duyên" hạn chế.

- Kiếp trước, ta sinh ra là Thiên Đế chi tử, phúc duyên không thể bảo là không tốt, nhưng trời sinh Cửu Âm Tuyệt Mạch, không thể tu luyện, này là có phúc vô duyên. Chuyển thế trùng sinh, phúc duyên như thế nào trước mặc kệ, ít nhất ta có thể tu luyện, có thể tự mình nắm giữ vận mệnh. Nếu có phúc duyên, tất nhiên là dệt hoa trên gấm. Nếu phúc duyên nông cạn, ta cũng có thể dựa vào trí tuệ của ta, chiến thắng những vận mệnh kia. Cổ ngữ nói nhân định thắng thiên, là nói trời sinh làm người, vận mệnh tuy có, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Thiên Đạo vận hành, phúc duyên lại kém, vẫn luôn có một đường sinh cơ; vận mệnh lại tốt, cũng có một ít khuyết điểm. Ta ở kiếp này, đạt được Băng Hỏa Yêu Liên, luyện hóa Nguyên Từ Kim Sơn, nói ta không có phúc duyên? Hiển nhiên không phải. Nhưng phúc duyên này, nếu rơi xuống trên người người khác, cũng chưa chắc có thực lực đạt được. Cho nên nói, cơ hội, chỉ chuẩn bị cho những người đáng được.

Nghĩ tới đây, ý niệm trong đầu Giang Trần càng thêm rõ ràng:

- Ta tin tưởng phúc duyên số mệnh, nhưng lại không thể trầm mê ở trong phúc duyên số mệnh. Vận mệnh, cuối cùng phải nắm trong tay mình.

Cường giả, chúa tể vận mệnh.

Kẻ yếu, bị vận mệnh chúa tể.

Trong nội tâm Giang Trần vô cùng kiên định, ở kiếp này, mình nhất định phải làm một cường giả chúa tể vận mệnh của mình, tuyệt không làm một kẻ yếu bị vận mệnh chúa tể.

Trong lòng định ra chủ ý, bên tai tiếp tục truyền đến thanh âm của quan chủ khảo.

- Được rồi, tối nay nghỉ ngơi, điều chỉnh một đêm, buổi sáng ngày mai, sẽ mở ra Minh Diệt Cốc. Các ngươi sẽ gặp mười ngày khảo hạch phúc duyên.

Quan chủ khảo ra lệnh một tiếng, tất cả Võ Giả lưu lại, đều tiến nhập trạng thái nghỉ ngơi.

Giang Trần khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu củng cố cảnh giới Tiên cảnh tứ trọng của mình.

Lâm chiến đột phá, có thể nói là phi thường hung hiểm. Hiện tại có thời gian nghỉ ngơi, Giang Trần tự nhiên phải củng cố cảnh giới thoáng một phát.

Dù sao, thời điểm chiến đấu với cơ quan Khôi Lỗi, tuy Giang Trần nhất tâm nhị dụng, nhưng cảnh giới khí hải, cuối cùng còn không có triệt để ổn định lại.

Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, vừa vặn củng cố thoáng một phát.

Năm cửa sơ thí, hiện tại đã qua bốn cửa, hơn nữa thành tích bốn cửa đều nổi tiếng, xa xa vượt lên đầu Võ Giả khác.

Tuy Giang Trần cao hứng, nhưng không có đắc ý quên hình.

- Từ trong Võ Giả thế tục trổ hết tài năng, nhiều lắm chỉ có thể coi như nóng người. Lần đại tuyển bạt này, khiêu chiến chính thức, là đấu bán kết. Ta phải ở trong đấu bán kết trổ hết tài năng, đạt được danh ngạch quyết chiến cuối cùng. Ta ngược lại muốn nhìn, cái gọi là thiên tài đỉnh cấp của bốn đại tông môn, đến cùng mạnh như thế nào?

Trong lòng Giang Trần dâng lên hào hùng vạn trượng.

- Thế giới võ đạo, giấu tài, điệu thấp, có lẽ có thể bảo vệ mình. Nhưng mà, nếu không lộ phong mang, cuối cùng khắp nơi bị lấn, mọi chuyện bị người chèn ép. Giang Trần ta, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng, phải bỗng nhiên nổi tiếng. Dùng lực lượng của ta hôm nay, liên minh 16 nước đã không trói buộc được ta, vậy ta cần gì phải thu liễm phong mang? Cần gì phải một mực ẩn giấu?

Nhớ tới lúc ở Đông Phương Vương Quốc, sắc mặt những đệ tử Tử Dương Tông kia ngạo mạn, nhớ tới cừu gia Long Cư Tuyết rõ ràng sắp bị mình diệt sát, lại hết lần này tới lần khác bị đệ tử tông môn mang đi.

Ở Thiên Quế Vương Quốc, Giang Trần đạt được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh thì như thế nào? Người của Bảo Thụ Tông, ba phen mấy bận, không kiêng sợ gì cả khiêu khích hắn, áp bách hắn, thậm chí muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Nếu không có Diệp lão gia tử bảo hộ, chỉ sợ tình cảnh còn bết bát hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi