119: Ai Là Phế Vật
Xem ra phải suy nghĩ kỹ càng.
“Nếu cháu thực sự lo lắng, tối nay Vạn Bảo Các tổ chức tiệc, có không ít thí sinh đều tham dự, cháu có thể đi xem sao”, Diệp Thần Phi nói.
“Tiệc? Được đấy!”
Diệp Hiểu Hiểu lập tức hưng phấn.
“Không được gây chuyện, không được trêu chọc người khác, càng không được ăn trộm đồ, tìm hiểu thật kỹ thực lực đối phương, biết chưa?”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói.
Nha đầu này vẫn còn quá bé, lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, vẫn rất ham chơi.
“Yên tâm đi, cháu đã qua cái tuổi gây chuyện rồi”, Diệp Hiểu Hiểu giả bộ thâm trầm nói.
Diệp Thần Phi lắc đầu.
Nhưng cô bé nói cũng không sai, từ sau ngày ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, tiểu nha đầu cũng hơi thay đổi.
Tuy tính cách còn ham vui, nhưng không quá đáng.
“Được rồi, đi đi”.
Diệp Thần Phi lên tiếng đuổi người.
Đợi sau khi cô bé đi, Diệp Thần Phi lấy ra một quyển sách, tiện mở lật mở xem.
“Pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh”.
“Ha ha, thú vị”.
Buổi tối, trong một gian phòng thanh nhã của Vạn Bảo Các.
“Tại sao lại như vậy, ta phải đi tìm các chủ xin phân xử!”
Một giọng nói tức giận vang lên trong gian phòng.
Trong phòng, mười thiếu niên thiếu nữ trẻ ngồi chơi trò chuyện, một người trong đó đứng lên, lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt tức giận.
“Thiệu Đạt, ngồi xuống!”
Một người trông có vẻ trưởng thành trầm giọng nói.
“Hoa Nhung ca, rõ ràng A Phấn đã có được tư cách này, kết quả trước cuộc thi lại bị một người lạ thay thế, ta nhất định phải đi hỏi Các chủ đại nhân!”, Thiệu Đạt tức giận nói.
“Đệ tưởng rằng ở Vạn Bảo Các do đệ quyết định hả?”
Hoa Nhung lớn tuổi hơn quát: “Các chủ đại nhân quyết định như vậy, chắc chắn là có lý của mình, chúng ta cứ làm theo là được!”
“Hơn nữa, chẳng phải ông ấy cũng nói rồi ư, sẽ bù đắp cho A Phấn”.
“Bù đắp?”
Thiệu Đạt cười lạnh lùng nói: “Bù đắp cái gì, có thể quý giá hơn Thiên Thần dịch không? Hay là có thể được đại thiên thần chọn trúng!”
Lúc này, người bên cạnh Hoa Nhung bỗng nhiên bật cười: “Được đại thiên thần chọn trúng? Thế mà ngươi cũng nói ra được những lời trong mơ như vậy hả?”
“Hoắc Nhất Ninh, ngươi”.
“Chẳng phải là ngươi sợ sau khi A Phấn bị ra khỏi cuộc chơi, thì sẽ không lừa được thiên thần dịch từ chỗ hắn ư”, Hoắc Nhất Ninh ngắt lời hắn.
Thiệu Đạt sầm mặt: “A Phấn, là bạn thân của ta!”
“Đúng, một ‘người bạn thân nhất’ cả ngày bị ngươi lợi dụng thôi, ngươi tưởng chúng ta đều mù hết hả?”, Hoắc Nhất Ninh tỏ vẻ mặt chế nhạo.
Nhất thời Thiệu Đạt không nói được gì, tất cả những người ngồi đây đều không phải kẻ ngốc, những chuyện xảy ra hàng ngày, bọn họ đều thấy rất rõ.
Lúc này, một cô gái cầm chơi con dao găm khác cười nói: “Nếu thực lực của người mới này không yếu, không làm vướng chân chúng ta, ta cũng không có ý kiến gì”.
“Sao có thể không yếu chứ?”, Thiệu Đạt xòe hai tay: “Ta đã nghe ngóng được người đó là thân thích của các chủ, rõ ràng là nhờ vào quan hệ”.
Đột nhiên cửa chính của căn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó một cái đầu nho nhỏ có bộ tóc màu tím đỏ từ bên ngoài thò vào.
“Xin hỏi, đây là nơi tập trung của người tham gia thi đấu Vạn Bảo Các phải không?”
Chính là Diệp Hiểu Hiểu.
Cô bé xuất hiện khiến trong phòng lập tức yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào khuôn mặt cô bé.
Có ánh mắt nhìn dò xét, có nghi hoặc, có thờ ơ, cũng có chê ghét.
Trong bầu không khí này, Diệp Hiểu Hiểu chậm rãi rụt cái đầu nhỏ lại.
Lát sau lại thò vào lần nữa.
“À, Hoa Nhung có ở đây không?”
Hoa Nhung lớn tuổi hơn đứng lên: “Ta là Hoa Nhung, ngươi là…”
Diệp Hiểu Hiểu thở ra một hơi, tiến cả người vào phòng, sau đó lấy ra một lệnh bài đưa cho Hoa Nhung: “Là Giản Giản Tinh Tuyền, đúng, ông ta bảo ta đến đây”.
Mọi người lập tức chắc chắn thì ra tiểu nha đầu này chính là người tham gia thi đấu mới đến.
Xem ra cũng còn nhỏ quá!
Chắc chắn không phải đến làm trò cười chứ?
“Ngươi chính là Diệp Hiểu Hiểu, Diệp muội muội phải không, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”, Hoa Nhung cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nói theo quy tắc, mười sáu tuổi trở xuống đều được tham gia, nhưng hầu như tất cả người xuất chiến đều mười sáu tuổi.
Dù sao ở độ tuổi này, kém một tuổi, thực lực và kinh nghiệm sẽ chênh lệch rất nhiều.
“Ta mười ba mười bốn tuổi rồi!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Trong phòng lập tức vang lên mấy tiếng thở dài.
Nhỏ như vậy, tham gia đại hội Thần Ban, chẳng phải là tìm cái chết ư?
Cuộc thi đấu này, thưc lực của đoàn đội cũng vô cùng quan trọng.
Người xuất chiến kỳ này như bọn họ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.
Thiệu Đạt nhún vai, nói: “Ta nói mà, cô bé này dựa vào quan hệ để vào đây!”
“Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đã mất đi một pháp sư thiên mệnh bậc ba, lại đến một phế vật trông rất ngốc nghếch, đại hội Thần Ban lần này, Vạn Bảo Các chúng ta cứ chờ mà mất mặt đi”.
Thiệu Đạt nói mãi, lại phát hiện sắc mặt người xung quanh đều trở nên cực kỳ quái dị.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt sang chỗ mình.
Ồ không, là bên cạnh hắn.
Thiệu Đạt cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng hỏi, bỗng nhiên, một làn hơi thở nhẹ truyền đến bên tai.
Trong phút chốc, đồng tử của hắn co lại, sởn tóc gáy!
Quay đầu qua một cách khó khăn, chỉ thấy một đôi mắt băng lạnh mang theo vẻ tức giận, lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn.
Một mũi dao sắc lạnh kề bên cổ họng hắn.
“Vừa nãy”
“Ngươi nói ai là phế vật?”.
Con dao găm băng lạnh kề trên cổ của Thiệu Đạt.
Cảm giác càng lúc càng đau nhức khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
Giọt máu đỏ rực chầm chậm chảy xuống thuận theo cổ hắn.
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, không ai nhìn thấy cô bé chỉ mười hai mười ba tuổi này rốt cuộc đến bên cạnh Thiệu Đạt như thế nào.
Cũng không ai có thể nghĩ được cô bé lại ra tay quyết đoán như vậy, trơ mắt nhìn cổ của Thiệu Đạt bị rạch một vết máu ngắn.
Thiệu Đạt không dám nhúc nhích, nhìn sang Hoa Nhung bên cạnh với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
“Diệp muội muội, đủ rồi”.
Hoa Nhung thấp giọng nói, nếu vì vậy mà có người chết, đội trưởng như hắn đúng là vô cùng thất trách.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu không thèm nhìn hắn đến một cái.
Con dao chậm rãi di chuyển.
“Thực sự đủ rồi! Hắn không có ý nói như vậy!”, sắc mặt Hoa Nhung trầm trọng, cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể chọn ra tay.
“Giả dối, rõ ràng hắn cố ý”.
Diệp Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng, lại vung ngang con dao nhọn.
Bầu không khí trong phòng lạnh đến đóng băng.
Lúc con dao nhọn càng lúc càng gần huyết quản của Thiệu Đạt, Hoa Nhung và mấy người khác đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị ra tay.
“A”.
Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hiểu kêu lên một tiếng, con dao nhọn biến mất trong tay, sau đó tự đi sang một bên.
“Suýt thì quên, đại bá không cho phép ta gây chuyện quá đáng”.
“Thật là chán”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu ngồi xuống.
Giọng điệu và vẻ mặt nhẹ tênh có chút bướng bỉnh, dường như vừa nãy chỉ là đang đùa vui vậy.
“Rạp!”
Thiệu Đạt bỗng đứng lên, đi đến phía sau Nhung Hoa như chạy trốn, va vào mấy chiếc ghế.