ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


Nếu đã đến Đại Vũ giới mà không đi khám phá tất cả mọi nơi thì chẳng phải không đáng lắm sao?
Thông qua sách, hắn đã hiểu đại khái cơ cấu tổ chức của Đại Vũ giới.

Và nhờ đọc nhiều cuốn sách cổ và công pháp khác nhau, Diệp Thần Phi cũng đã hiểu sâu hơn về hệ thống tu luyện của thế giới này.

Có thể nói là hắn đã hiểu hoàn toàn bản chất của công pháp.

Bất kỳ loại công pháp nào, chỉ cần đọc qua một lần là có thể hiểu tường tận, thậm chí còn có thể sửa chữa cho nó trở thành pháp quyết mạnh hơn.

Không sai, hắn ghê gớm như vậy đấy.

“Bình tĩnh, bình tĩnh”.

Diệp Thần Phi kìm nén cảm xúc tự phụ, chuẩn bị hoàn thiện Nguyên Thuỷ Công thêm một lần nữa.

Qua thí nghiệm với bốn con chuột bạch nhóm Phùng Chí, hắn đã tìm ra một số vấn đề nhỏ nhặt.

Cần phải sửa đổi lại.

Nhưng lần này không cần thời gian hai tháng lâu như lần trước, cũng không cần bế quan.

Chỉ sau ba ngày, Diệp Thần Phi đã hoàn thành công pháp mới, sau đó truyền thụ cho bốn người nhóm Phùng Chí bằng cách quán đỉnh.

Mấy người Phùng Chí cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn.


Mấy ngày sau, họ đã lần lượt đột phá, đạt tới cảnh giới lớn thứ hai của Nguyên Thuỷ Công.

Cảnh giới Đan Phủ.

Và đây cũng là cảnh giới Hoá Khí trong cách tu luyện truyền thống.

Trọng tâm của cảnh giới này nằm ở đan điền, có điều Nguyên Thuỷ Công bá đạo hơn và thông dụng hơn.

Để khen ngợi sự nỗ lực của họ, Diệp Thần Phi vui vẻ truyền thụ cho họ một bộ kiếm pháp.

Võ kỹ thiên cấp hạ phẩm: Tru Tiên kiếm trận.

Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên!
Một khi tu luyện thành công là có thể trảm tiên!
Tất nhiên đây chỉ là bản hàng nhái, Tru Tiên kiếm trận chân chính hoàn toàn không thể thi triển ở thế giới này.

Nhưng dù là hàng nhái thì nó cũng là một thuật pháp vô cùng đáng sợ.

Diệp Thần Phi truyền thụ cho họ kiếm pháp phẩm cấp này, ngoại trừ ý định khen ngợi thì thật ra cũng vì Diệp Hoàng.

Dù sao hiện tại bốn người nhóm Phùng Chí cũng là hộ pháp, đồng thời là bồi luyện viên của Diệp Hoàng.

Thực lực của họ càng mạnh, hiệu quả rèn luyện Diệp Hoàng đương nhiên sẽ càng cao.

“Nữ nhi, con đừng trách cha, cha cũng vì tốt cho con thôi!”
Diệp Thần Phi cười xấu xa nói ra câu này.

Vài ngày sau khi mấy người Phùng Chí đột phá, tin tốt lâu rồi không có cũng truyền đến trong gia tộc.

Hai vị cán sự quan trọng của gia tộc là Diệp Tuỳ Vân và Diệp Tuỳ Báo cuối cùng cũng đã đột phá Nguyên Anh Kỳ!
Mấy tháng trước, Diệp Thần Phi đã dặn họ rằng phải tu luyện thật tốt, không được để tu vi của mình thụt lùi.

Thậm chí hắn còn đưa ra yêu cầu phải đột phá trong vòng một tháng với họ.

Nhưng thực tế luôn không như mong đợi.

Bởi vì sự phát triển gần đây của gia tộc nên có rất nhiều việc, ngày nào mấy vị cán sự chủ chốt cũng bận rộn từ sáng đến tối, làm gì có thời gian tĩnh tâm tu luyện?
May mà họ vẫn để chuyện này trong lòng.

Tuỳ Vân và Tuỳ Báo đột phá Nguyên Anh chẳng khác nào cho các thành viên khác trong gia tộc một liều thuốc an thần.

Dù sao thì thực lực của Diệp Thần Phi không phải thường gặp.

Mà hai vị này là người tiếp xúc với hắn mỗi ngày.


Có thể nói trừ Diệp Thần Phi ra, chỉ hai vị Nguyên Anh Kỳ này thôi đã có thể giúp nhà họ Diệp không sợ nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa.

Nhưng sau khi bàn bạc, họ quyết định tạm thời không tiết lộ, đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi tính tiếp.

Diệp Thần Phi cũng không có ý kiến gì, các ngươi vui vẻ là được.

Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười ngày trước cuộc chiến thành Vân Tiêu.

Nhà họ Diệp bất ngờ tiếp đón một vị khách quen thuộc.

Cốc Vạn Tâm.

“Diệp gia chủ đúng là càng ngày càng tuấn tú!”
“Ha ha, ta rất thích những người nịnh nọt một cách thật thà tự nhiên như cô.

Nào, ngồi đi”.

Trong phòng khách, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi cạnh nhau.

Mấy người thị nữ dâng trà lên.

“Ta chỉ nói thật lòng thôi”.

Cốc Vạn Tâm cười: “Ta luôn cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngài sẽ trở nên trẻ trung hơn, không biết có phải là do ta gặp ảo giác không”.

“Hay phải nói là dạo này ngài đang có chuyện vui?”
Diệp Thần Phi bĩu môi, lắc đầu đáp: “Làm gì có chuyện vui nào chứ”.

“Linh thạch nhiều đến mức dùng không hết, ta đang rầu rĩ chuyện này suốt ngày đấy”.

Cốc Vạn Tâm bật cười: “Diệp gia chủ, ngài nói câu này có khác gì đang sỉ nhục nghề nghiệp của ta đâu”.


Nói xong, nàng lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn trà.

Diệp Thần Phi cầm lấy nhẫn kiểm tra.

Vẫn là số lượng lớn tài nguyên tu luyện, hơn nữa phẩm cấp còn cao hơn lần trước, vật phẩm từ thiên cấp trở lên có tới tám cái.

Công pháp, vật liệu, thánh dược, linh khí, đa dạng đủ loại.

Hoá đơn cũng đã làm xong, Diệp Thần Phi lướt qua danh sách liệt kê chi tiết, nhìn về phía giá tổng cộng.

Ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch hạ phẩm!
Mức giá này nói là có thể mua vài toà thành trì cùng loại với thành Vân Tiêu cũng không hề khoa trương chút nào.

“Lấy túi trữ vật ra đây”.

Diệp Thần Phi không hề dài dòng, mượn Cốc Vạn Tâm một chiếc túi trữ vật siêu lớn, sau đó bỏ hết ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch vào một lần.

Dù đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự nhiều lần, Cốc Vạn Tâm vẫn không nhịn được kinh ngạc thán phục.

Rốt cuộc hắn có bao nhiêu linh thạch?
Có thật là hắn đang lén lút khai thác một mỏ linh thạch phong phú không?
Thật ra các quản sự của Vạn Bảo các đã tiến hành phân tích vị khách siêu lớn Diệp Thần Phi này nhiều lần, nhưng họ vẫn không thể xác định nguồn tài sản của hắn.

Khả năng duy nhất là hắn tình cờ rơi vào bí cảnh nào đó, mà trong bí cảnh đó có một mỏ linh thạch cấp cao..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi