ĐỘC TÔN THIÊN HẠ

85: Hối Hận


Rõ ràng bọn họ đều là những lão quái vật đã sống mấy trăm năm, vừa ra tay đã sử dụng công pháp cao cấp đạt đến Hoá Cảnh, uy thế vô tận kéo về phía Diệp Thần Phi.

“Ầm!”
Tiếng nổ to kéo theo khói bụi mịt mù xuất hiện trong đấu trường.

Những khán giả vừa rời khỏi đấu trường vẫn còn chưa đi ra, bọn họ tập trung ở bên ngoài, nôn nóng chờ đợi kết quả bên trong.

Sau khi nghe thấy tiếng nổ, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

“Đánh nhau rồi!”, có người hô to một tiếng.

“Gia chủ Diệp gia còn trẻ quá, vốn không nên làm to chuyện như thế mới phải!”, có người lắc đầu cảm thán.

“Mẹ kiếp, nếu mấy người nhóm Hoàng tiên tử xảy ra chuyện, ta thề sẽ liều mạng với hai nhà Lý Đường!”
Mấy tu sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ căm phẫn.

Văn thúc đứng nhìn bụi bay đầy trời, cảm nhận mặt đất rung động, cũng hơi thở dài.

“Đây chắc chắn là do đại năng Nguyên Anh Kỳ ra tay, Gia chủ Diệp gia gặp nguy hiểm rồi!”
Trương Đông đứng chắp tay ở phía xa, nét mặt nghiêm túc.

Trong dao động khi nãy, hắn ta cảm nhận được rõ ràng một hơi thở vô cùng đặc biệt.

Đó là lực lượng vốn không thể nào xuất hiện trong thành Vân Tiêu.

Rốt cuộc Gia chủ Diệp gia như thế nào rồi?

Đấu trường Đằng Vân.

Khán đài cao nhất đã rạn nứt, phải dựa vào trận pháp mới có thể nối lại với nhau, chưa đến mức đổ sụp xuống.

Lý Lưu Tô đã nằm nhoài dưới đất, khắp khuôn mặt đều là máu, hơi thở yếu ớt.

Ba tu sĩ Nguyên Anh vừa ra tay đứng rải rác ở rìa của các khán đài, tứ chi đứt gãy, không còn hình người, đã tắt thở từ lâu.

Còn Diệp Huyên thì vẫn đứng bên cạnh rào chắn, ngay cả kiểu tóc cũng vẫn như cũ.

Lúc này, Đường Chính đã ngồi phịch dưới đất, sắc mặt cũng thay đổi.

“Không thể nào, sao ngươi làm được!”
Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cảnh tượng khi nãy thật sự vượt khỏi phạm vi hiểu biết của ông ta.

Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của ba cường giả Nguyên Anh, Diệp Thần Phi chỉ nhẹ nhàng vung tay đã giết chết tất cả những người họ.

Quá là đáng sợ!
Nếu đây là ác mộng, thì Đường Chính chỉ mong ông ta có thể mau chóng thức dậy.

Trên chỗ ngồi của Diệp gia phía xa.

Diệp Hoàng nhìn phụ thân trên đàn cao với ánh mắt ngưỡng mộ và tự hào.

Đó là phụ thân của cô bé!
Cô bé là nữ nhi của Diệp Thần Phi!
Mà những người khác cũng rất phấn khởi.

Diệp Thần Phi chính là chỗ dựa vững chắc trong lòng họ!
Còn về người của hai gia tộc Lý Đường, kể cả những cường giả trên Kim Thân cũng đều đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Bọn họ rất hoảng sợ, nhưng lại không thể cử động.

“Là các người tự nói đây là thế giới kẻ mạnh là nhất”.

Diệp Thần Phi đứng thẳng người dậy, hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lý Lưu Tô, cúi đầu nhìn xuống ông ta.

Lý Lưu Tô vẫn chưa chết, ông ta khó khăn quay đầu nhìn Diệp Thần Phi đang đứng ngược sáng, trong mắt là vẻ sợ hãi vô tận.

Vì sao, vì sao hắn lại mạnh đến mức này!
Lý Lưu Tô hối hận rồi, ông ta hối hận vì đã có ý đồ với Diệp Thần Phi.

Một tồn tại thế này, Lý gia hoàn toàn không thể động vào.

“Tha cho…”
Lý Lưu Tô mở miệng, ông ta muốn cầu xin Diệp Thần Phi, nhưng đã không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nữa.

“Muộn màng rồi”.

Diệp Huyên lạnh lùng nói.

Hắn có thể làm việc tốt.

Nhưng hắn không phải là người tốt.

Khi Lý Lưu Tô lấy nữ nhi ra uy hiếp hắn, số phận của Lý gia đã được định sẵn rồi.

Diệp Thần Phi ngồi xổm xuống.

“Nếu hôm nay người nằm dưới đất là ta, ông nghĩ xem ông sẽ bỏ qua cho ta không?”
“Ha ha, thật ra ông đã muốn băm thây ta ra từ lâu rồi đúng không”.

Hắn xoè bàn tay ra, một giọt máu của Lý Lưu Tô chợt bay lên, rơi vào lòng tay của hắn.

Giọt máu hơi xoay tròn, di chuyển lên xuống.

Ở trong tay Diệp Huyên, nó tựa như sống lại vậy.

Theo tiếng hít thở, một vòng sáng mông lung bao vây lấy xung quanh, vừa kỳ lạ vừa tuyệt đẹp.

“Thì ra ông nói đúng, lực lượng của nơi này chỉ có một phần ba của Lý gia thôi”, Diệp Huyên nói, trong mắt hắn có ánh sáng đỏ loé lên, khiến Lý Lưu Tô cảm thấy lạnh thấu xương.

“Ngươi muốn làm gì!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô cũng có thể nói chuyện ra tiếng.

“Ông thử nghĩ xem?”
Diệp Thần Phi đưa bàn tay đến gần Lý Lưu Tô, giọt máu kia không ngừng phóng to trong mắt ông ta.

Vô số hình ảnh nhỏ bé cũng hiện lên rõ ràng.

Ông ta nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Ông ta nhìn thấy con cháu Lý gia đang tranh chấp với người khác trên đường.

Ông ta nhìn thấy hai lão tổ còn đang bế quan ngủ say dưới lòng đất Lý gia.

Ông ta nhìn thấy bản thân đang nằm dưới đất, nhìn thấy tất cả máu mủ của Lý gia.

“Không không!”
Lý Lưu Tô chưa từng nghe nói đến thủ đoạn thế này, nhưng ông ta mơ hồ hiểu được Diệp Thần Phi đang muốn làm gì.

“Là ta sai, là lỗi của ta!”
Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong mắt Lý Lưu Tô.

Bây giờ, ông ta đang cảm thấy rất hối hận.

Ông ta từng vô số lần khuyên răn hậu bối của mình nhất định phải thận trọng, vững vàng, thăm dò thực lực của kẻ thù rồi mới đưa ra kế hoạch, để tránh gây ra sai lầm lớn.

Nhưng hôm nay, ông ta lại vì khinh thường Diệp Thần Phi mà mắc phải lỗi lầm mãi mãi không có cơ hội sửa chữa.

Lý Lưu Tô và Diệp Thần Phi nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.

“Tạm biệt”..

86: Tiêu Diệt Nhà Họ Lý


Không phải tất cả lời cầu xin đều sẽ có được kết quả như mình muốn.

Huyết cầu trong lòng bàn tay Diệp Thần Phi bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn, tỏa ra hào quang vô tận.

Lý Lưu Tô trơ mắt nhìn, khi nó xoay tròn đến một cực hạn nào đó, liền ầm ầm nổ tung!

Tất cả mọi hình ảnh như một chiếc gương, toàn bộ vỡ nứt!

Ở đầu phố thành Vân Tiêu, một đệ tử trẻ nhà họ Lý nở nụ cười đắc ý, còn người vừa mới tranh chấp với hắn ngồi dưới đất, miệng phun ra máu tươi.

Không nghi ngờ gì, hắn lại dựa vào sự cường mạnh của gia tộc, thắng được lần tranh chấp này.

Nhưng bỗng nhiên, hắn khẽ cau mày, cảm nhận được trong cơ thể mình dường như xảy ra chút bất thường.

Một đường huyết quản nhỏ bé nổi lên trên mặt.

Hắn loạng choạng quay người, nhìn xung quanh.

Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đã biến thành một mảng trời màu đỏ máu.

“Ta”.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng cảm giác hoa mắt đột ngột khiến trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.

Huyết quản màu đỏ trên mặt dần dần sẫm dần, cuối cùng, trở thành màu đen một mảng.

Tùy tùng xung quanh vội vàng chạy đến dìu hắn đứng lên.

Nhưng lại phát hiện, hắn đã hoàn toàn không còn sự sống.

Trong vùng thuộc quyền quản lý của thành Vân Tiêu, thậm chí trong thành trì xa xôi nào đó khác, cũng đều diễn ra cảnh tượng như vậy.

Tất cả những người có liên quan đến huyết mạch nhà họ Lý thành Vân Tiêu gần như đều chết hết chỉ trong thời gian mấy hơi thở!

Trong đấu trường Đằng Vân, trên vị trí ghế ngồi nhà họ Lý là cả một sự im lặng chết chóc.

Trên đài cao.

Lý Lưu Tô tận mắt nhìn thấy liên tiếp các hình ảnh vỡ tan như vậy.

Đôi mắt ông ta đẫm máu, nhìn lên trời cao.

“Trời ơi!”

Dùng hết sức lực cuối cùng gào thét một tiếng.

Không biết là lên án Diệp Thần Phi hay là hối hận vì lựa chọn lần này của mình.



Sau đó, mất đi sự sống.

Diệp Thần Phi nhìn khuôn mặt của ông ta, khẽ lắc đầu, đứng lên.

Nhà họ Lý có rất nhiều huyết mạch đảm nhận trách nhiệm quan trọng ở rất nhiều nơi trong thành Vân Tiêu.

Lúc này đột nhiên chết hết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc quản lý trong thành.

“Tùy Vân, Diệp Hoàng”, Diệp Thần Phi gọi.

“Có!”

Hai người cùng trả lời.

“Hai người đích thân dẫn tộc người nhà họ Diệp, ổn định hình tình thành Vân Tiêu, tiếp quản nhà họ Lý, và tất cả sản nghiệp nhà họ Đường”.

“Bắt đầu từ bây giờ, thành Vân Tiêu”.

“Chỉ có họ Diệp!”

Thành Vân Tiêu bỗng trở nên hỗn loạn.

Giữa ban ngày ban mặt, có nhân vật quan trọng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Trong lúc hoảng loạn, mọi người đều cảm thấy đang gặp nguy hiểm, nhưng sau khi xác định, mới phát hiện, những người chết đi đều là huyết mạch nhà họ Lý!

Bọn họ thộn người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trên phố một chiếc xe ngựa phi qua.

“Tiểu thư, chúng ta thực sự không đợi ở bên ngoài đấu trường à, đó là nhà họ Diệp đấy, khách lớn nhất của chúng ta đấy!”, một cô gái ăn mặc như thị nữ hỏi.

“Không cần đợi, kết quả đã được định sẵn”.

Cốc Vạn Tâm lười biếng dựa trên chiếc sập mềm trong xe, dù thế nào cũng không xua tan được bóng hình của người đàn ông đó trong lòng nàng.

Đại năng cảnh giới Hóa Thần đều quỳ dưới chân hắn.

Nhà họ Lý? Nhà họ Đường?

Đối với người đó mà nói, họ chẳng qua chỉ là những con kiến tiện tay thì đã có thể bóp chết mà thôi.

“Có thể thành Vân Tiêu sẽ hỗn loạn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”, Cốc Vạn Tâm nói.

Nha hoàn thân cận bên cạnh gật đầu.

“Hy vọng nhà họ Diệp không có chuyện gì, ta thực sự ngưỡng mộ Hoàng tiên tử, còn cả Diệp Hiểu Hiểu thổi bong bóng đó nữa, ta cũng rất thích, thực sự không hy vọng bọn họ xảy ra chuyện”, khuôn mặt nàng ta đầy lo lắng.

“Được rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu”.



Cốc Vạn Tâm vỗ vai nàng ta.

Hôm nay Diệp Hoàng, Diệp Hiểu Hiểu và ba người khác đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nàng.

Chỉ bởi vì bọn họ thực sự quá phi phàm.

Người như vậy, từ khi sinh ra cho đến nay Cốc Vạn Tâm chỉ từng gặp một lần.

Hắn ta tên là Thẩm Thiên Minh, thiên tài nòng cốt của Vạn Bảo các, mới chỉ hai mươi bảy tuổi, đã bước lên độ cao của cảnh giới Hóa Thần.

Nhà họ Diệp, lại có thể sánh với thế lực vạn cổ như Vạn Bảo các sao?

Nhưng nàng biết rất rõ, sự thay đổi của đám người Diệp Hoàng chỉ vì một người.

Diệp Thần Phi.

“Có lẽ, ta có thể thử cháu gái trong nhà”.

Cốc Vạn Tâm trầm tư.

Bên ngoài đấu trường Đằng Vân.

Rất nhiều người đều đang lo lắng chờ đợi, cuộc giao đấu giữa ba gia tộc lớn rốt cuộc có kết quả thế nào.

Bỗng nhiên, mấy bóng hình bắn ra từ trên không trung đấu trường, nhanh chóng bay khắp bốn phương tám hướng.

“Là Hoàng tiên tử!”

Có người nhận ra một trong những người dẫn đầu.

“Bọn họ đều không sao, tốt quá rồi!”

“Chắc hẳn gia chủ nhà họ Diệp cũng không sao phải không?”

“Nói thừa!”

Mọi người hoan hô, cách làm việc và cả thực lực của người nhà họ Diệp đã chiếm được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người, bọn họ không muốn một gia tộc như vậy diệt vong tại đây.

“Ấy thế mà lại có kết quả như vậy, rốt cuộc hắn đã làm được bằng cách nào”.

Văn thúc thấy không hiểu, ông ta không thể tưởng tượng, Diệp Thần Phi làm sao sống sót được trong tay ba đại năng Nguyên Anh.

Có lẽ nhà họ Diệp cũng che giấu thực lực.

“Nhóc con, nữ thần mà ngươi ngưỡng mộ, e rằng sẽ không dễ dàng”.

Văn thúc nhìn Mễ Phong vẫn còn u mê, quay người bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi