Phút chốc, thân như nước chảy, bay lên hạ xuống, bóng kiếm sáng quắc, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên.
Kiếm thế khổng lồ tràn ra từ trong người Lâm Nhất, dẫn phát đại thế thiên địa.
Kiếm quang mạnh mẽ quyết đoán, vô cùng sắc bén.
Advertisement
Tia sáng lạnh thấu xương khiến người khác cảm giác không rét mà run.
Cả người Lâm Nhất dường như dung nhập vào kiếm quang, nhảy múa theo kiếm quang, thân hắn như nước chảy, thu nạp trăm sông, hội tụ thành đại dương mênh rông rộng lớn.
Advertisement
Mỗi một lần kiếm động dường như Giang Hà đang gầm lên, tiếng kiếm minh gào thét trong thiên địa.
Cơn gió lướt qua không để lại chút dấu vết!
Khi sát chiêu cuối cùng được thi triển, một loạt kiếm quang sáng chói b ắn ra, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên biến mất.
Ầm!
Đợi đến khi kiếm quang nổ tung, hắn mới thong thả hiện thân, nguyệt hoa đầy trời, trải khắp thiên địa, tựa như có bông tuyết đang lả tả rơi xuống.
Lâm Nhất tâm huyết dâng trào, tươi cười không dứt.
Xoay người lại đâm ra một kiếm, ánh mắt hắn tập trung vào một điểm trên mũi kiếm. Ngay khi tất cả xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trên mũi kiếm đột nhiên nở ra một đóa tường vi.
Hoa đến từ đâu?
Một tiếng nổ ầm vang, hoa tường vi trên mũi kiếm nổ tung, vô số cánh hoa bay lên không trung.
Thu kiếm vào vỏ, sắc mặt Lâm Nhất đỏ ửng, khí huyết trong cơ thể vẫn còn kích động.
Nhưng hắn đã không còn thở dốc nữa, không còn mệt mỏi, vất vả như lúc ban đầu, sát chiêu này đã có thể thi triển một cách ung dung.
Thịch thịch thịch!
Ngay khi hắn đang cảm thấy vui sướng, nội kình trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn thì trái tim đột nhiên nảy lên thật mạnh.
Một dòng nước ấm từ ngực chảy tràn khắp tứ chi bách hài, dịu dàng tẩm bổ cơ thể của hắn, tốc độ tăng trưởng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường.
“Đã có chuyện gì?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, nhạy cảm cảm giác được dị tượng trong cơ thể.
Lúc này Lâm Nhất đang khoanh chân nhắm mắt, nội thị lục phủ ngũ tạng, rốt cuộc hắn cũng thấy được một hình ảnh khó có thể tưởng tượng nổi.