ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Hoa từ đâu sinh ra? Ta đến từ nơi nào? Kiếm là kiếm gì, hoa là hoa gì…  

Hôm nay Lâm Nhất đã có thể nghe được bốn câu của người áo xanh trong cuộn tranh, mỗi câu chính là một sát chiêu.  

Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ “Hoa từ đâu sinh ra”, ba thế kiếm còn lại hắn chỉ nhìn thấy mặt ngoài, còn chưa nắm giữ được ý nghĩa chân chính.  

Suốt mấy ngày nay bỏ công suy nghĩ, tuy đã dần dần có chút lĩnh ngộ, nhưng vẫn luôn vụt qua rồi biến mất, không cách nào nắm giữ được.  

Advertisement

Vù vù!  

Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, đang dần tiến gần đến hắn.  

Bản lĩnh của người tới chưa đủ thành thục, giẫm lên cỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ.  

Advertisement

“Ai?”  

Lâm Nhất xoay người hét lên, vung ra một quyền.  

Ầm!  

Quyền vừa ra, hổ gầm giữa trời quang, tựa như bách thú triều bái. Nội kình Thuần Dương Công Tiên Thiên màu vàng trong cơ thể tựa như lửa cháy hừng hực, điên cuồng tràn vào trong một quyền này.  

Trong khoảnh khắc, một quyền này của hắn uy danh che trời.  

Nhưng khi thấy rõ mặt người đến, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, ý niệm trong lòng thay đổi.  

Nội kình vốn đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể thoáng chốc không còn sót lại chút gì, đến cuối cùng, quyền cũng không bốc cháy lên.  

Bốp!  

Dù là thế nhưng người vừa đến vẫn bị đánh lui về sau ba bước.  

“Hay lắm Lâm Nhất, ngươi lại dám ra quyền đánh ta!”  

Sau khi lui về sau, Trương Hàn bất mãn lên tiếng trách móc, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhất.  

Thời khắc đối phương đánh ra một quyền này, hắn ta đã bị dọa suýt chết.  

Uy áp của nó đánh úp lại khiến hắn ta có cảm giác toàn thân dường như bị một con Hổ Vương có thân hình khổng lồ bao phủ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.  

Thật không ngờ lực đánh thật sự lại chỉ có vậy thôi.  

“Ta nói này, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy? Sao thực lực lại có vẻ giảm sút nhiều như vậy, hiện tại từ trên xuống dưới trong tông môn đều lan truyền rằng ngươi cùng lắm chỉ là tỏa sáng bất chợt thôi, thực tế không có đủ căn cơ”.  

Trương Hàn dạo quanh một vòng đánh giá Lâm Nhất và hỏi với vẻ nghi ngờ.  

Lâm Nhất chỉ mỉm cười, không có ý định giải thích.  

Thuần Dương Công này của hắn đã đột phá chướng ngại, lột xác thành Thuần Dương Công Tiên Thiên.  

Chỉ cần một ý niệm, dù nội kình có dồi dào đến mức nào đi nữa cũng có thể hóa thành vô hình trong phút chốc, mà bản thân hắn lại không chút tổn thương.  

Vừa rồi nếu không phải hắn thu hồi nội kình, lãnh một quyền của Mãnh Hổ Quyền, e rằng Trương Hàn đã thành người chết.  

“Nói đi, thiếu môn chủ phái ngươi đến có việc gì?”  

Trương Hàn lẩm bẩm: “Năm ngày sau chính là Tứ tông tranh tài, thiếu môn chủ muốn ngươi làm tuyển thủ dự bị, hắn hỏi ngươi có bằng lòng ra sức vì tông môn hay không. Tuy nhiên, theo ta thấy với thực lực của ngươi hiện tại, chiếm vị trí tuyển thủ dự bị quả thực có hơi hoang đường!”  

Kẻ suýt nữa thành người chết mà còn dám nói năng lung tung ở đây. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi