ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được người có thể khiến lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt chịu thiệt lớn như vậy.  

“Cô kiểm kê giúp ta một lượt, ta chỉ cần linh ngọc”.  

Lâm Nhất trả lời, quay lưng định rời đi.  

“Ngươi định đi đâu?”  

Hắn đến đi vội vàng, không để lại bóng dáng, Liễu Vân Yên và những người khác thấy vậy thì vội vàng la lên.  

“Ta đi một lát rồi quay lại”.  

Lâm Nhất cười bâng quơ, không nói nhiều.  

Phan Nhạc và Hàn Phi đã trừng phạt, nhưng vẫn còn một người nữa, Lâm Nhất không quên.  

Thiếu niên lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Liễu Vân Yên suy tư, đoán được đại khái hắn định đi đâu.  

Trong lòng không kìm được kinh ngạc, Lâm Nhất đúng là có thù tất báo, không chịu bỏ qua cho bất cứ ai động tới hắn.  

Cách doanh trại mười dặm là một bãi đất trống giữa núi rừng rậm rạp.  

Nơi này bị cành lá chọc trời che phủ, một tia nắng cũng không thể xuyên qua, ban ngày cũng u ám, vô cùng đáng sợ.  

Trên bãi đất trống kia có một trận pháp tràn ngập khí lạnh, ở mắt trận khảm gần một nghìn viên linh ngọc tam phẩm.  

Ở trung tâm đặt rất nhiều đầu lâu chuột Long Nham.  

Một thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên hộc ra một búng máu, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trắng bệch.  

“Lâm Nhất, ta nhất định sẽ giết ngươi!”  

Ánh mắt hắn ta nhìn xuyên qua mặt nạ vô cùng lạnh lẽo, b ắn ra sát khí lạnh như băng.  

Hắn ta đã tốn rất nhiều tinh khí và công sức duy trì trận pháp mới miễn cưỡng khống chế được con Chuột Vương cảnh giới Âm Huyền đại thành kia.  

Cứ tưởng nó sẽ tàn sát, chà đạp đám người Liễu Vân Yên.  

Nhưng không ngờ nó lại bị Lâm Nhất chém chết chỉ bằng một kiếm.  

Mặc dù một phần nguyên do vì lúc Chuột Vương giãy giụa không thể nhúc nhích, nhưng thực lực này đã đủ khiến hắn ta kinh hãi.  

Chuột Vương vừa chết, Lãnh Dật lập tức bị trận pháp phản phệ và bị thương rất nặng.  

Hắn ta nhắm mắt điều tức, không dám lo lắng chuyện khác.  

Hô!

Nhưng không bao lâu sau, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua nơi u ám này, những chiếc lá rũ khẽ đong đưa, Lãnh Dật đang điều tức chữa thương lập tức mở mắt ra.  

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một thiếu niên áo xanh lặng lẽ đứng trên cây cổ thụ phía trước.  

“Lâm Nhất!”  

Tim Lãnh Dật đập loạn xạ, không ngờ Lâm Nhất lại tìm được hắn ta nhanh như thế?  

Chết tiệt, có chuyện gì vậy?  

Hai tên vô dụng Hàn Phi và Phan Nhạc, còn có nhiều đệ tử lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt thế mà không giữ chân hắn được một lúc ư?  

Nếu biết trước sẽ như vậy thì làm sao hắn ta dám ở tại chỗ chữa thương, mà đã bỏ trốn từ lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi