ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâm Nhất – đệ Tử Kiếm Các đến từ đế quốc Đại Tần, bái kiến tiền bối Đường Du, bái kiến các vị trưởng lão”.  

Lâm Nhất bình tĩnh bước lên thi lễ với mọi người, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.  

Vẻ mặt ông lão Đường Du không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Cảnh giới chưa chắc có thể đại biểu cho thực lực, ngươi có thể giúp Vân Yên lấy được kim liên Tử Hỏa thì chắc hẳn có chỗ hơn người. Tuy nhiên, chấp sự khách khanh của thư viện Thiên Phủ không dễ đảm đương như ngươi nghĩ đâu. Nếu ngươi chỉ nghĩ muốn một vị trí thôi thì đơn giản, ta có thể tùy tiện sắp xếp cho ngươi một chức vụ nhàn hạ ở các nơi khác”.  

Chức vụ nhàn hạ thì có khác gì là tạp dịch?  

Ý của ông ta rất rõ ràng, nếu ngươi chỉ muốn có cái danh khách khanh ảo thì nể mặt Liễu Vân Yên, ta có thể cho ngươi một chức vụ nhàn hạ, việc này rất đơn giản.  

Còn muốn yêu cầu cao hơn thì bày ra chút thực lực đi rồi tính tiếp.  

Bằng không, thư viện Thiên Phủ không nhất thiết phải xem trọng ngươi.  

Tuy có chút lạnh nhạt nhưng theo như Lâm Nhất thấy thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.  

“Đế quốc Đại Tần ư? Ta còn tưởng người muốn cạnh tranh vị trí chấp sự khách khanh này với ta là thần thánh phương nào chứ, không ngờ chỉ là thứ rác rưởi đến từ đế quốc Đại Tần”.  

Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài Ngự Thư Đường vang lên một âm thanh cực kỳ chói tai.  

Lâm Nhất và Liễu Vân Yên cùng quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam một nữ sóng vai đi đến.  

Nữ mặc một bộ váy dài màu tím, bất kể là dung mạo hay khí chất thì cũng đều không thua kém Liễu Vân Yên. Thậm chí tu vi của nàng ta còn cao hơn Liễu Vân Yên, đã đạt đến cảnh giới đáng kinh ngạc - Âm Huyền đại thành.  

Sự chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới trong ba cảnh giới nhỏ của Âm Huyền là tiểu thành, đại thành và viên mãn đỉnh phong hệt như cách một lạch trời.  

Nếu không có thiên phú bẩm sinh hoặc kỳ ngộ thì muốn từ tiểu thành thăng cấp lên đại thành là một việc không hề dễ dàng.  

Bên cạnh nàng ta là một thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô, lãng tử, sắc mặt có phần kiêu ngạo. Tu vi của người này cũng không thấp, đã đạt đến cảnh giới Âm Huyền tiểu thành đỉnh cao, khí tức hùng hậu và cô đọng, thoạt nhìn, có vẻ như xuất thân từ một gia tộc lớn, thực lực bản thân thâm hậu, hơn xa đám người Hàn Phi, Phan Nhạc…  

Thậm chí có thể lờ mờ cảm giác được hắn ta sẽ thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành bất kỳ lúc nào.  

Đây là người vừa lên tiếng.  

“Mặc Linh!”  

“Mặc Phong!”  

“Bái kiến tiền bối Đường Du, bái kiến các vị trưởng lão”.  

Sau khi đi vào Ngự Thư Đường, hai người lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nhất, rồi chắp tay hành lễ với các trưởng lão.  

Lâm Nhất không thể hiện cảm xúc, hắn chợt nhớ ra, có lẽ hai người này chính là rắc rối mà Liễu Vân Yên đã từng nhắc đến.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi