ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Linh ở một bên bỗng mở miệng cạnh khoé, đầu mày nhướn lên, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Lâm Nhất.  

Bỗng nhiên, một luồng uy áp khủng khiếp cuồn cuộn ập về phía Lâm Nhất. Khí thế cảnh giới Âm Huyền đại thành kết hợp với một luồng uy lực Linh văn vô cùng huyền diệu lập tức ập lên người Lâm Nhất.  

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, trong lòng thầm giật mình ngạc nhiên, người phụ nữ này có tu vi thật đáng sợ.  

Cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong, e là đã sắp thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền viên mãn rồi, ngoài ra, luồng uy áp thuộc về Linh văn kia lại càng khiến người ta phải kiêng dè.  

“Chúng ta cứ chờ đó mà xem!”  

Vẻ mặt Mặc Linh bất thiện, nhìn sâu vào Lâm Nhất sau đó xoay người rời đi.  

“Linh muội, cứ bỏ qua vậy sao?”  

Mặc Phong có chút không cam tâm nói.  

“Nói ít đi, còn chưa đủ xấu mặt sao?”  

Mặc Linh chẳng thèm để tâm đ ến hắn, tự mình đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.  

“Đáng ghét!”  

Vẻ mặt Mặc Phong đầy bất đắc dĩ, lầm bầm chửi một câu xong cũng xoay người rời đi.  

“Từ nay về sau, ngươi chính là chấp sự Khách khanh của thư viện Thiên Phủ, chấp sự sẽ được hưởng quyền lợi của đệ tử nội môn. Nếu muốn tiến thêm một bước để hưởng quyền lợi của đệ tử nòng cốt thì phải trở thành Khách khanh trưởng lão mới được. Vân Yên, sắp xếp một chỗ ở cho hắn ở Linh Mộc phong".  

Viu!  

Lời của tiền bối Đường Du vừa mới nói xong, một lệnh bài màu trắng liền bay qua, Lâm Nhất đưa tay bắt lấy.  

Mặt chính của lệnh bài khắc hình Linh hạc màu trắng, mặt trái dùng Linh văn viết hai chữ Chấp sự, khó mà có thể làm giả được.  

“Đa tạ tiền bối Đường Du”.  

Dùng ánh mắt nhìn lão giả cảnh giới Thiên Phách kia rời đi, Lâm Nhất chắp tay tiễn ông ta.  

Không bao lâu sau, những trưởng lão sau khi đánh giá Lâm Nhất vài lần thì cùng lần lượt rời đi, trái lại chẳng có ai chủ động đi lên nói chuyện với hắn.  

Đợi cho đến khi tất cả mọi người đã đi hết, Liễu Vân Yên cười tủm tỉm nói: “Ta nói Lâm Nhất à, lá gan của ngươi cũng lớn ghê á, vừa mới đến thư viện Thiên Phủ ta ngày đầu tiên mà đã đắc tội với Mặc Linh sư tỷ rồi”.  

“Cô biết tính của ta. Người không phạm ta thì ta cũng sẽ không gây sự với người. Mặc Phong này nếu như đã chọc vào ta thì còn mong ta sẽ có thái độ tử tế với hắn chắc”.  

Lâm Nhất cười nhẹ, không hề hối hận.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi