*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi nhắc đến bảng Long Vân, thái độ của Cung Minh khá nghiêm túc và trang trọng, cho thấy sự kính sợ đối với nó.
“Trong thành U Châu có Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ xếp hạng tám mươi bảy trên bảng, Liễu Thần Dật của lầu Tàn Kiếm xếp hạng tám mươi chín, Lâm Chí Viễn của phủ Tam Tuyệt xếp hạng chín mươi ba, cùng với sư tỷ Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ chúng ta, nàng ta xếp hạng chín mươi bảy. Xếp hạng của bốn người có thứ tự trước sau, nhưng thực lực lại không chênh lệch bao nhiêu, có thể nói là ngang ngửa nhau”.
Cung Minh lộ vẻ kính sợ, thấp giọng nói: “Bốn người này chính là Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, trong dàn nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, không một ai sánh bằng. Ngoại trừ sư tỷ Mặc Linh, ba người còn lại đều có tu vi Dương Huyền đại thành. Tuy nhiên, sư tỷ nắm giữ tiểu thần thông, là Huyền sư tam phẩm đỉnh phong, cho nên so ra cũng không yếu hơn ba người kia”.
Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, Liễu Thần Dật của lầu Tàn Kiếm, Lâm Chí Viễn của phủ Tam Tuyệt và Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ.
Lâm Nhất thầm nhớ kỹ tên những người này. Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên khi biết ba người kia là võ giả cảnh giới Dương Huyền đại thành.
Nghĩ đến bản thân chỉ mới có tu vi Âm Huyền tiểu thành, quả thật… có chênh lệch hơi lớn.
Không đúng!
Chợt nhớ ra cái gì đó, Lâm Nhất liền hỏi: “Vì sao không có đệ tử của Huyền Dương Điện”.
Trong Tứ đại thiên kiêu hoàn toàn không có đệ tử của Huyền Dương Điện, việc này có hơi kỳ quái.
Nghe vậy, Cung Minh khẽ thở dài, mỉm cười nói: “Không ai đi so với Huyền Dương Điện cả. Tiết Dịch, đệ tử chân truyền mạnh nhất Huyền Dương Điện, xếp thứ mười trên bảng Long Vân, ngươi nói xem nên so thế nào? Còn nữa, người này quanh năm không ở U Châu, thế nên khi nhắc đến cao thủ thành U Châu, thường thì mọi người chỉ biết bốn người kia”.
Tiết Dịch – người xếp hạng thứ mười trên bảng Long Vân!
Chênh lệch thật sự lớn!
Khi nghe những lời này, Lâm Nhất hoàn toàn không nói nên lời.
“Tuy mấy năm nay Huyền Dương Điện có dấu hiệu xuống dốc, nhưng suy cho cùng đó vẫn là một trong chín bá chủ, lịch sử của bọn họ còn cổ xưa hơn cả thành U Châu. Chỉ riêng một chữ “chuẩn”, những thế lực như lầu Huyết Vũ hoàn toàn không có tư cách so sánh với Huyền Dương Điện, sự chênh lệch trong đó vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường”.
Cung Minh vỗ vỗ vai Lâm Nhất, thản nhiên cười nói. Hắn ta hoàn toàn hiểu được những dao động trong mắt Lâm Nhất.
So với những gì hắn ta nói, thế lực cấp bá chủ còn mạnh hơn thế.
Lâm Nhất sờ mũi, khẽ cười nói: “Quả thật có hơi bất ngờ, đa tạ Cung Minh huynh đã kể rõ”.
“Hề hề… suy xét những việc này… có hơi xa rồi! Đối với ngươi, bảng Long Vân là chuyện của bốn năm sau”.
“Vậy à?”, Lâm Nhất mỉm cười, không nói gì thêm.
Cung Minh cũng không quá để ý, nên không nhìn thấy chiến ý vụt qua trong mắt Lâm Nhất.
“Lâm huynh, giờ nên nghĩ xem ngày mai phải ứng phó với sư tỷ Mặc Linh như thế nào? Nàng ta đã nói rõ, nếu ngươi không xuất hiện, nàng ta sẽ khiến ngươi không ở lại thư viện Thiên Phủ được nữa”.
Cung Minh mở to mắt nhìn Lâm Nhất, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, sau đó chào tạm biệt rồi xoay người đi.
“Suýt nữa thì quên mất việc này!”
Lâm Nhân còn nhớ trước khi đi, sắc mặt cô gái kia không mấy gì tốt.
Tuy nhiên, sau khi quay về chỗ ở, Lâm Nhất đã ném việc này ra sau đầu. Mảnh đất phong thủy quý báu này chính là nơi thích hợp để thi triển Tử Diên Kiếm Quyết.
Một ngày khổ tu ở đây có thể sánh bằng một tháng bên ngoài.
Từ đó, hắn cũng hiểu ra được vì sao ba người còn lại trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu lại có tu vi Dương Huyền đại thành.