ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

“Không kiêu căng thì còn cách gì nữa? Nếu không trút cơn tức này ra, sau này còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới đệ tử nòng cốt, e rằng gặp ai cũng không ngẩng đầu lên được”.  

“Cũng đúng, nhưng ta nghe nói tiểu tử kia cũng có chỗ hơn người, Cổ Phong có thể làm gì hắn sao?”  

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, đối phương chỉ có tu vi Âm Huyền tiểu thành, lại đến từ Đại Tần đế quốc thì có chỗ nào hơn người? Cổ Phong có cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong, từng giết chết cả tán tu cảnh giới Âm Huyền viên mãn, chỉ có thể nói lần này tiểu tử kia động vào người không nên động rồi”.  

“Một chấp sự khách khanh mà cũng dám ngông cuồng như thế, thật sự nên được dạy dỗ một chút”.  

Rất nhiều đệ tử nòng cốt trong lầu Thính Phong bàn tán sôi nổi, ai cũng tràn đầy lòng tin với Cổ Phong.  

Cũng không quá xem trọng chuyện này.  

Trong Linh Mộc phong, Lâm Nhất đang trò chuyện với Cung Minh hoàn toàn không hay biết chuyện này.  

Mười mấy ngày trôi qua, hắn đã quên mất chuyện của Cổ Đằng từ lâu rồi.  

“Đây thật sự là ngọc bài Mặc Linh sư tỷ cho ngươi à?”  

Cung Minh cầm ngọc bài Lâm Nhất đưa tới, trong mắt là vẻ khó tin, cực kỳ khiếp sợ.  

Lâm Nhất cười nhẹ nói: “Có thể là giả sao?”  

Cung Minh trả lại ngọc bài cho hắn, cười khổ nói: “Lâm huynh thật khiến người ta ngạc nhiên, Mặc Linh sư tỷ có thể tự mình hướng dẫn ngươi tu luyện Linh văn đã đủ khiến người ta khiếp sợ rồi. Không ngờ ngay cả ngọc bài cũng có thể đưa cho ngươi…”  

Lâm Nhất sửa lại lời hắn ta: “Chỉ cho ta mượn một ngày thôi, dùng xong phải trả. Cho nên ta mới đến thỉnh giáo Cung huynh, xem trong thư viện Thiên Phủ này có những bảo địa nào để đi cho đáng một lần”.  

Lăng Tiêu Kiếm Các cũng có tứ đại bảo địa, có lẽ thư viện Thiên Phủ này chỉ có hơn chứ không kém.  

Hắn khá là mong đợi với việc này.  

“Nói đến thì thư viện Thiên Phủ có khá nhiều bảo địa, ví dụ như đỉnh núi Linh Mộc phong này, bình thường luôn cấm người ngoài vào trong, chỉ cho đệ tử nòng cốt đi vào thôi”.  

“Đỉnh núi Linh Mộc phong là nơi nào?”  

Lâm Nhất tò mò hỏi.  

Lâm Nhất chỉ tu luyện ở sườn núi của Linh Mộc phong mỗi ngày đã cảm thấy thực lực của mình tăng vọt rồi.  

E rằng đỉnh núi sẽ là một bảo địa khá ghê gớm.  

Cung Minh cười nói: “Linh Mộc phong có một Linh hồ, cứ cách ba tháng Linh hồ sẽ sản sinh Huyền Âm linh nhũ một lần, rất có lợi cho võ giả cảnh giới Âm Huyền tu luyện. Ngoài ra, hôm đó còn sẽ xuất hiện hoa Huyền Âm, tất cả đệ tử của tông môn đều sẽ đến tranh đoạt”.  

Linh hồ?  

Lâm Nhất thầm thấy động lòng, trước kia hắn từng tiếp xúc với một Linh hồ Tiên Thiên, thu hoạch khá khổng lồ.  

E rằng Linh hồ của thư viện Thiên Phủ này sẽ cao cấp hơn rất nhiều, có lẽ Linh hồ mà hắn từng tiếp xúc không thể sánh bằng được.  

Huyền Âm linh nhũ, hoa Huyền Âm, vừa nghe đã biết là kỳ vật có tác dụng lớn với võ giả cảnh giới Âm Huyền.  

“Huyền Âm linh nhũ còn đỡ, một hồ tràn đầy, chỉ cần đi sẽ có thu hoạch. Còn hoa Huyền Âm thì phải sử dụng đủ loại thủ đoạn, nhưng gần như tất cả đều là của đệ tử nòng cốt. Đệ tử nội môn tham gia cũng chỉ để hóng hớt, muốn thử vận may có nghịch thiên đến mức may mắn thu hoạch được một đoá không mà thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi