*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là một sự tồn tại tương đối nghịch thiên, ba cảnh giới nhỏ của cảnh giới Âm Huyền bao gồm tiểu thành, đại thành, viên mãn. Cứ mỗi cảnh giới nhỏ tăng lên, thực lực đều sẽ đột ngột tăng mạnh. Cảnh giới Âm Huyền đại thành đối mặt với cảnh giới Âm Huyền tiểu thành thường có ưu thế áp đảo, hoàn toàn không thể thắng.
Chỉ là cuối cùng hơi đáng tiếc, số lượng cánh hoa không thể tăng đến chín mươi mốt cánh, đạt tới chín phần đỉnh phong.
Tử Diên Kiếm Quyết chín phần đỉnh phong có thể dùng kiếm trận triệu hồi ra Băng Phượng thượng cổ - Tử Băng Diên Tước.
Lúc này ngọn lửa cao trăm trượng này đã vượt quá giới hạn của bản thân, không thể chịu đựng nữa.
Nếu cứ tiếp tục chịu đựng thì chắc chắn sẽ chết.
Tuy Lâm Nhất tham vọng nhưng hắn chưa bao giờ liều lĩnh, tâm niệm vừa thu lại, ngọn lửa vốn đã ảm đạm lặng lẽ tiêu tan, áp lực trên người đột nhiên biến mất.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt chợt loé tia sáng, khí thế toàn thân như cầu vồng.
Khí tức của hắn nặng nề, nhưng rõ ràng đã mạnh hơn so với trước khi vào mật cảnh Hoả Ngục.
Hô!
Ngay khi hắn vừa đứng lên, hai bóng dáng xuyên qua hư không như lưỡi kiếm sắc bén, nhấp nhô vài lần rồi xuất hiện trước mặt hắn.
Hai người vừa chạm đất, tim Lâm Nhất liền thắt chặt lại, hắn cảm nhận được một áp lực rất lớn.
Kiếm ý Tiên Thiên trong cơ thể không kìm nén được, điên cuồng xao động.
Hoa Tử Diên vốn đã lặng lẽ khép lại nở rộ từng cánh, mất khống chế chậm rãi chuyển động.
Gặp kẻ địch mạnh!
Lâm Nhất đưa mắt qua nhìn thanh niên áo xám. Thanh niên này có tướng mạo bình thường, nhưng vẻ sắc bén trên mặt lại khiến người ta sợ hãi, sắc bén vô song.
Tu vi của hắn ta cũng sâu không lường được, mênh mông vô bờ.
Cảnh giới Dương Huyền!
Bốn chữ này lập tức nảy lên trong đầu Lâm Nhất, không chỉ vậy, đối phương rất có thể còn nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên giống hắn.
Nếu không thì kiếm ý của hắn sẽ không căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh như vậy.
Khi nhìn sang người đứng bên cạnh thanh niên áo xám, Lâm Nhất cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại không nhớ.
“Công tử Táng Hoa, lại gặp nhau rồi”.
Nhiếp Phong chủ động ôm quyền chào hỏi.
Trong mắt hắn ta tràn đầy chấn động, hoàn toàn không ngờ chưa đầy một tháng mà tu vi của đối phương đã đạt tới cảnh giới này, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như so sánh, thành tích trở thành đệ tử nòng cốt của hắn ta hoàn toàn không đáng kể.