ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Đợi khi quang mang kia tan đi, tập trung nhìn kỹ thì ai nấy mặt đều biến sắc.  

Người đến mặc áo sam xanh lưng đeo kiếm hạp, mắt sáng môi hồng, dung nhan tuấn tú, không phải Lâm Nhất thì còn ai.  

Ánh mắt thiếu niên nhìn về phía xa, nhìn lên mặt hồ trống trải phía trước, gương mặt lộ ra ý cười, khẽ giọng lầm bầm: “Hình như chưa đến muộn”.  

Lâm Nhất!  

Khi tất cả mọi người chắc chắn rằng Lâm Nhất sẽ không hiện thân, hắn lại hoá thành một tia sáng vàng xuyên qua làn sương dày đặc, xuất hiện trước mặt mọi người.  

Vô số người nhìn về phía Lâm Nhất, sự kinh ngạc trong lòng viết rõ trên mặt.  

Tiểu tử này dám đến thật ư?  

Là không biết thật hay không biết giả? Dương Hùng đã cảnh cáo hắn, nếu hắn xuất hiện sẽ khiến hắn mất hết mặt mũi, trở thành trò cười tại hồ Huyền Âm này.  

“Tiểu tử này!”  

Hai huynh đệ Cổ Phong và Cổ Đằng đứng trong đám đông đều tỏ ra kinh ngạc, trong lòng vô cùng mừng rỡ.  

Lâm Nhất xuất hiện, vậy thì mâu thuẫn giữa hắn và Dương Hùng sẽ không tránh được. Đến lúc đó, dù cho cả hai cùng bị thương hay hắn bị Dương Hùng sỉ nhục đều là cơ hội rất tốt để đánh kẻ sa cơ.  

Vừa nghĩ tới đây, hai người đều nhếch môi cười khẩy, vẻ mặt cực kì dữ tợn.  

Trong đám đông, Tề Văn Hùng và Lộ Triển cùng có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn đều nở nụ cười thích thú, đưa mắt nhìn về phía Dương Hùng.  

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Dương Hùng, nét mặt hắn ta liên tục thay đổi, nhưng hắn ta lập tức cười lạnh lùng.  

Hắn ta nhìn Lâm Nhất, phóng sát khí ra không chút che giấu. Luồng sát khí này lập tức khiến Lâm Nhất cảm thấy lạnh lẽo, nhưng hắn lại lười nhác cười một tiếng, không hề sợ hãi nhìn sang.

Ánh mắt hai người đối nhau giữa không trung, ai cũng bừng bừng khí thế, không hề có ý định nhượng bộ.  

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người kinh ngạc. Lâm Nhất thật to gan, tu vi của Dương Hùng đã đạt cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, có thể đột phá cảnh giới Dương Huyền bất cứ lúc nào, mạnh vô cùng, hắn dám đến thì thôi, lúc này còn không sợ sệt chút nào.  

Nếu là người thường, vừa bị Dương Hùng trừng mắt nhìn thì đã sớm sợ mất mật, không dám ngẩng đầu.  

“Có phải là hắn không?”  

Trên đài cao ở phía xa, ông lão áo trắng hứng thú quan sát, cười hỏi Đường Du và Du trưởng lão ở bên cạnh.  

“Viện trưởng, chính là tiểu tử này”.  

Tiền bối Đường Du gật đầu trả lời.  

Ông lão áo trắng sờ râu, cười tủm tỉm: “Thật thú vị, một chấp sự khách khanh mà lại dám kiêu ngạo như thế. Ta cũng muốn xem thử hắn có bản lĩnh lớn cỡ nào, đợi lát nữa hắn bị Dương Hùng, hai người các ngươi không được ra tay”.  

“Như vậy không ổn lắm đâu ạ...”  

Du trưởng lão chợt cảm thấy áp lực như núi, Lâm Nhất đấu với Dương Hùng, thắng bại không khỏi quá rõ ràng. Vả lại hai người cách nhau tận mấy tuổi, không công bằng.  

“Cứ làm vậy đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi