ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng xương sườn gãy giòn giã vang lên, Hoàng Lăng bị trúng đòn nặng, hộc máu, chật vật văng ra xa. Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn đầy khó tin, không ngờ tu vi của đối phương lại mạnh như vậy.  

Rõ ràng hắn mới đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành, nhưng chân nguyên hùng hậu kia lại mang tới cho hắn ta cảm giác nặng nề như núi, không cách nào rung chuyển.  

“Ta cứ tưởng ngươi giỏi lắm nên mới dám kiêu ngạo như thế trước mặt ta, không ngờ lại không chịu nổi một chiêu”.   

Lâm Nhất chậm rãi đáp xuống mặt nước, trừng mắt nhìn Hoàng Lăng với vẻ lạnh lùng, khiến đối phương sợ tới mức vừa đứng lên lại run rẩy lùi về sau. Mấy người đi cùng hắn ta cũng biến sắc, không dám manh động.   

“Về nói với Mai Tử Viêm, đan Huyền Âm của hắn ta dùng rất tốt, có thù oán gì thì tới gặp trực tiếp ta, đừng phái mấy tên vô dụng tới, thật sự rất nhàm chán”.  

Quả nhiên vô dụng, ngay cả Long Hổ Quyền của hắn mà cũng không đỡ được, nếu hắn thi triển Thất Sát Ấn thì e rằng họ sẽ bị thương nặng ngay tại chỗ.  

Về phần Bá Kiếm, có lẽ vừa ra sẽ lập tức mất mạng.  

Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn không thèm nhìn mấy người này nữa, bay lên tiếp tục chạy về phía trung tâm hồ.  

Một lúc trì hoãn đã lãng phí khá nhiều thời gian của hắn.  

Cách đó không xa, những đệ tử khác nhìn Lâm Nhất đã đi xa, sâu trong lòng vô cùng chấn động, thực lực của Lâm Nhất mạnh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Có lẽ lúc này trong hồ Huyền Âm chỉ có Dương Hùng, Lộ Triển và Tề Văn Hùng, ba đệ tử nòng cốt chỉ cách cảnh giới Dương Huyền nửa bước này mới có thể trấn áp hắn.  

Lâm Nhất đã đi xa không để ý tới suy nghĩ của những người ngoài này, hắn chỉ bâng quơ liếc nhìn từ xa.  

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nào đó từ hướng kia, người nọ đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt cực kì lạnh lẽo.  

Mai Tử Viêm, nếu ngươi nghĩ cuộc chiến hoa Huyền Âm này sẽ khiến Lâm Nhất ta trở thành trò cười thiên hạ thì e rằng sẽ làm ngươi thất vọng.  

Không chỉ Hoàng Lăng không cản được ta, ngay cả Dương Hùng cũng không thể cản được.  

Nếu người ta bắt nạt ngươi, sỉ nhục ngươi, mong ngươi trở thành trò cười cho thiên hạ, mất hết mặt mũi thì ngươi sẽ làm thế nào?  

Ưỡn ngực lên, cứ mặc cho nhiệt huyết sôi trào, để lòng nhiệt huyết ấy trở thành ánh hào quang rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Một đường tiến thẳng về trước, đứng trên đỉnh núi cao nhất liếc nhìn họ, để họ tức đỏ mặt tía tai nhưng lại không thể làm gì được ngươi.   

Vù!  

Trong hồ Huyền Âm sóng đánh mãnh liệt, một bóng dáng màu xanh toả ánh hào quang màu vàng lướt nhanh qua trên mặt hồ, khí thế mạnh mẽ bao phủ quanh người thiếu niên này khiến người ta phải ngước nhìn.  

Hắn vượt qua mọi người, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với họ, chớp mắt đã không thấy rõ bóng dáng của thiếu niên.   

“Tốc độ nhanh quá!”  

“Tiểu tử này đúng là một con quái vật”.  

Các đệ tử thư viện bị Lâm Nhất bỏ lại ở phía sau vô cùng kinh ngạc.  

Sau nửa khắc đồng hồ, Lâm Nhất bị đám người Hoàng Lăng trì hoãn cuối cùng cũng đuổi kịp đội ngũ đi đầu.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi