ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Dương Hùng rất quyết đoán, biết rõ đối phương thi triển Thất Sát Ấn và cũng biết mình không còn đường lui. Nếu không thì một khi lui, khí thế giảm mạnh, hắn ta chắc chắn sẽ thua.  

Lúc này có tu vi cảnh giới Âm Huyền đại viên mãn kết hợp với Viêm Lôi Quyết tầng bảy đỉnh phong, hắn ta cũng có thể có cơ hội thắng.  

Nếu như Lâm Nhất không thể khống chế luồng sát khí này thì qua đợt này, cơ hội thắng của hắn ta sẽ cao hơn Lâm Nhất.  

“Lâm đại ca nhất định phải thắng nhé!”  

Ở phía xa hồ Huyền Âm, tiểu nha đầu Bạch Vân đỏ bừng cả mặt, nắm chặt tay, lòng vô cùng hồi hộp, không nhịn được lên tiếng cổ vũ.  

Nhưng vào thời khắc cực kì căng thẳng, Lâm Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, tinh thần chìm đắm vào trạng thái biến ảo khôn lường. Sát khí cuồn cuộn vô tận, nặng nề như núi, nhưng tâm hắn lại như tách rời, trong sáng không nhiễm bụi trần.   

Đúng như mình đã đoán, sát khí mênh mông như biển thế, làm sao hắn có thể chân chính nắm giữ?  

Thấy Lâm Nhất nhắm mắt, trong lòng Dương Hùng vô cùng mừng rỡ. Đối phương biểu hiện như vậy, ở trong mắt hắn ta rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng, hắn ta bèn nở nụ cười tự tin.   

Nhưng khi hắn ta định tới gần, Lâm Nhất đột nhiên mở bừng mắt ra, vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết thoáng trong đôi mắt đen tuyền, hắn nhìn nụ cười trên mặt Dương Hùng, cười nhẹ: “Hình như các hạ rất mong ta không thể khống chế được sát khí mênh mông này”.  

“Lẽ nào không phải ư?”  

Vẻ khinh thường xẹt qua trong mắt Dương Hùng, hắn ta cười lạnh lùng: “Ngươi lừa được người ngoài nhưng không lừa được ta, với tu vi của ngươi vẫn chưa thể không chế Thất Sát Ấn đâu, chịu chết đi!”  

“Viêm Lôi Quyết, Song Nhật tranh sáng!”

Dứt lời thì thấy Dương Hùng ngưng tụ hai vòng xoáy lôi hỏa ở hai bên tay, giống như hai quả cầu lao đi. Hai lôi hoàn không ngừng xoay tròn đan xen với nhau, nhất thời giống như hai vầng mặt trời chói mắt tranh nhau tỏa sáng, chiếu sáng không gian linh trụ Hỏa Diễm sáng như ban ngày, ánh sáng trắng chói lòa.  

Uy lực lôi hỏa đáng sợ lập tức tràn ngập mỗi một ngóc ngách của không gian, uy lực như vậy khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.  

“Mạnh quá!”  

“Trình độ Viêm Lôi Quyết của Dương Hùng quả thật không thể xem thường, có lẽ hắn ta đã có thực lực của mười đệ tử nòng cốt hàng đầu từ lâu rồi”.  

“Khủng khiếp, với tu vi hiện tại của hắn ta mà sử dụng chiêu này, Lâm Nhất gắng gượng nắm giữ Thất Sát Ấn e là không thắng nổi”.  

Không ai ngờ Dương Hùng trông như đã bị dồn đến đường cùng có thể bùng nổ sát chiêu khủng khiếp như vậy. Trình độ Viêm Lôi Quyết của hắn ta hoàn toàn khiến người ta nhìn với con mắt khác, rõ ràng đã có thực lực của mười đệ tử nòng cốt đứng đầu từ lâu.  

Bên ngoài hồ Huyền Âm, Mai Tử Viêm vốn đã hết hi vọng, lúc này cũng sáng mắt lên.  

Nhưng trong linh trụ Hỏa Diễm, Lâm Nhất lại tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên cười, gương mặt anh tuấn không hề có vẻ hoảng loạn. Kết ấn trên tay trái hắn đột nhiên thay đổi, sát ý dồi dào, mênh mông như biển bao phủ quanh người bỗng dâng lên, giống như hung thú viễn cổ thức tỉnh, điên cuồng rít gào.  

Sát ý giống như thực thể đó tựa ngọn lửa màu đỏ tươi, cuốn qua mảnh đất này.  

Tay phải vốn đã tích lũy sức mạnh từ trước, năm ngón tay thon dài bỗng siết chặt. Lòng bàn tay hắn như vực sâu không đáy, nuốt chửng toàn bộ sát ý khủng khiếp đó, không sót lại chút gì.  

Tròng mắt màu đen của thiếu niên cũng trở nên lạnh lẽo sắc bén vào giờ phút này.  

Tựa như hoa sen không chạm nước, hệt như trời trăng biến đổi không ngừng trên bầu trời.  

Phật Môn Thất Sát Ấn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi