ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ dạng nhếch nhác này lại khiến người ngoài nhìn vào vô cùng thổn thức.  

Nghĩ lại trước kia, Dương Hùng khí phách tài hoa cỡ nào, xem thường mọi thứ cỡ nào, hoàn toàn không để Lâm Nhất vào mắt. Hắn ta còn nói công tử Táng Hoa gì đó chỉ là trò cười mà thôi.  

Nhưng bây giờ nhìn lại bộ dạng hắn ta, rốt cuộc ai mới là trò cười chân chính.  

Nhìn là biết ngay, không cần phải nói ra.  

“Lộ Triển, Tề Văn Hùng, hai người các ngươi định xem kịch đến lúc nào?”  

Dương Hùng cực kì chật vật, liếc mắt nhìn Lộ Triển và Tề Văn Hùng, lạnh lùng quát.  

“Ha ha, khó có khi nhìn thấy Dương sư huynh thảm bại như vậy, đương nhiên phải thưởng thức một phen mới được”.  

“Nếu Dương sư huynh đã lên tiếng, vậy thì hai chúng ta cũng cố gắng ra tay thôi”.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng nấp trong góc âm thầm quan sát từ đầu tới cuối, cùng lộ ra nụ cười, đồng thời hiện thân.  

Hai người này đột nhiên xuất hiện khiến cho nhiều người ngạc nhiên.  

Trước đó, Lâm Nhất chiến đấu với Dương Hùng quá kịch liệt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người này, không ngờ lúc quan trọng sắp phân định thắng thua, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện.  

“Hai vị xuất hiện thật là đúng lúc”.  

Lâm Nhất lên tiếng chế giễu.  

“Bớt nhiều lời, nhân lúc bọn ta còn chưa thật sự tức giận thì mau cút đi, tránh tự chuốc lấy nhục nhã”.  

Hai người này lại không để tâm, nhìn về phía Lâm Nhất cười nhạt.

Ở trong mắt hắn ta, Lâm Nhất đã tốn rất nhiều sức trong trận chiến này, đánh nhau với Dương Hùng quyết liệt như thế thì chắc cũng bị nội thương không nhẹ, hai người chờ địch mệt rồi tấn công chắc chắn sẽ thắng.  

“Ta cũng muốn biết các ngươi sẽ làm thế nào để ta tự rước lấy nhục!”  

Lâm Nhất nheo mắt, cười như không cười nhìn hai người họ không chút sợ sệt.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng nhìn nhau rồi bật cười, thản nhiên đáp: “Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng hai người chúng ta vẫn như trước, ngay cả một chưởng của Dương Hùng cũng không đỡ nổi?”  

“Ta không biết có đỡ được hay không, nhưng ta chắc chắn các ngươi không thể đỡ được một kiếm của ta!”  

Lâm Nhất cười nhạt, phất tay lên, tay trái nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa bắn ra từ trong hộp đựng kiếm.  

Nghe vậy, hai người đều tỏ ra khinh thường, nhưng khi họ định lên tiếng thì chợt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào năm ngón tay phải của Lâm Nhất đã cầm lấy chuôi thanh kiếm kia.  

Trong tích tắc, khí chất của thiếu niên đột ngột thay đổi.  

Ầm!  

Khi thiếu niên đặt tay phải lên chuôi kiếm, khí chất đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng sắc bén. Phong thái kiêu ngạo và tự do ấy hoàn toàn khác biệt với khi Lâm Nhất không cầm kiếm.  

Như thể thoát thai đổi cốt, mang tới cho người khác một áp lực đáng sợ.  

Lộ Triển và Tề Văn Hùng khẽ biến sắc, vẻ khinh thường trước đó lập tức biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm túc chưa từng có.  

Tiểu tử này vẫn còn sức đánh một trận nữa ư?  

Trận chiến giữa hắn và Dương Hùng vừa rồi quá kinh khủng. Có lẽ người ngoài không rõ, nhưng họ đứng trong linh trụ Hoả Diễm bí mật quan sát lại nhìn thấy rõ ràng.  

Trận ác chiến ấy gay cấn đến mức khiến người ta sợ run rẩy. Lâm Nhất không hề nhẹ nhõm như bề ngoài, hắn không chỉ tiêu hao rất nhiều chân nguyên mà còn bị nội thương rất nặng, chỉ là tạm thời kìm nén.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi