*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm trận một trăm trượng mở rộng đến hơn ba trăm trượng, kiếm ảnh vô số chồng chất lên nhau. Trong lúc nhất thời, trong trận chỉ có tiếng leng keng, những kiếm ảnh dày đặc kia làm cho kiếm trận Tử Diên hình thành rất nhiều sát khí lạnh băng.
Lâm Nhất cắn răng quát một tiếng, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!
Hắn vừa nhẩm niệm, hơn ba trăm kiếm ảnh màu bạc lướt qua chân trời tựa như một dải thiên hà màu bạc dài vô tận, cuồn cuộn lao về phía con mãng xà Huyết Yên hung ác kia.
Răng rắc!
Những chiếc vảy hoa văn vốn không thể phá vỡ kia lập tức bị xuyên thủng, máu chảy ra rồi rơi xuống như một cơn mưa máu.
Mãng xà Huyết Yên không ai bì nổi bị xuyên thủng nghìn lỗ ngay tại chỗ, thoi thóp sắp chết.
Đi chết đi!
Lâm Nhất không để ý mồ hôi rơi trên trán, điên cuồng hét lên, bay thẳng lên trời. Kiếm Táng Hoa trong tay hắn toả ánh sáng bạc, chém cơ thể khổng lồ của mãng xà Huyết Yên thành hai nửa.
Bõm!
Thi thể mãng xà bị chia thành hai nửa rơi xuống nước làm bọt nước bắn tung toé, Lâm Nhất quay lưng đi, đưa tay ra.
Đoá hoa Huyền Âm chín cánh như bao phủ bởi sương tiên kia nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay thiếu niên, yên tĩnh toả sáng.
Áo xanh phất lên theo gió, Lâm Nhất đáp xuống mặt nước, nhìn đoá hoa Huyền Âm chín cánh trong tay, lúc này hắn mới nở nụ cười.
Những đệ tử thư viện vốn đang định xông lên, hợp sức giết mãng xà Huyết Yên kia, sau đó cướp hoa Huyền Âm, nhìn thấy cảnh này, họ lập tức hoảng sợ, không dám tiến lên nửa bước.
Bóng lưng người thiếu niên áo xanh đứng lặng trên mặt hồ ở phía trước vẫn toả ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Kiếm ý trên người hắn vẫn chưa biến mất, sự sắc bén vô song khiến người ta sợ hãi, không dám manh động.
Đám người bừng bừng khí thế, cầm binh khí xông lên này lập tức lúng túng nhìn bóng lưng của Lâm Nhất.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Vèo!
Đúng lúc này, thiếu niên áo xanh chợt quay người lại, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: “Các vị đến để chúc mừng ta à?”
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, vội vàng cười đáp: “Đúng đúng, chúng ta xin chúc mừng công tử Táng Hoa đã giành được hoa vương”.
“Đoá hoa Huyền Âm chín cánh này mấy chục năm khó gặp, bây giờ có thể rơi vào tay Lâm huynh cũng coi như có thể sử dụng hết tác dụng của nó”.
“Chỉ với phong thái của nhát kiếm giết chết mãng xà Huyết Yên vừa rồi, không người nào thích hợp có được hoa Huyền Âm chín cánh này hơn công tử Táng Hoa cả”.
Lòng ai cũng chua xót, nhưng họ chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ngay cả con quái vật hung dữ mãng xà Huyết Yên này còn bị Lâm Nhất giết, có ai dám nói mình không phải đến để chúc mừng chứ?