ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

“Là một đường Thần Văn không trọn vẹn, đã thất lạc một nửa, tuy nhiên, dù chỉ là nửa đường Thần Văn thì giá trị vẫn không cách nào đánh giá được, và nó có trợ giúp lớn lao đối với sự tu luyện của Huyền sư. Ta có thể thăng cấp lên Huyền sư tứ phẩm cũng nhờ vào nửa đường Thần Văn này đấy”.  

Tiền bối Đường Du mỉm cười giải thích.  

Lâm Nhất thầm kinh ngạch, nếu là nửa đường Thần Văn thì… có thể hiểu được.  

Chưa hẳn Huyền Dương Điện sẽ vì nửa đường Thần Văn mà đi tiêu diệt một thế lực cấp chuẩn bá chủ, làm vậy có hơi… được không bù mất rồi.  

“Nửa đường Thần Văn này chính là căn cơ sừng sững của thư viện Thiên Phủ ta, thế nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện”.  

Tiền bối Đường Du lộ vẻ chua chát, khẽ thở dài và nói: “Hai trăm năm trước, thanh thế của thư viện Thiên Phủ đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí có khả năng trở thành thế lực cấp bá chủ, đáng tiếc là sau một sự kiện về người thừa kế, thư viện bị chia ra làm năm. Lúc đó, tiền bối của thư viện Thiên Phủ dốc hết sức giữ lại nửa đường Thần Văn này, tuy nhiên, sau nhiều năm, bốn thư viện khác vẫn một mực ngấp nghé nó, chưa từng có ý định từ bỏ”.  

“Ban đầu, vì nửa đường Thần Văn này, bọn họ kéo bè kết phái liên tục gây chiến. Sau vài trận ác chiến, các bên đều tổn thất nặng nề, thế nên mọi người mới đi đến thỏa hiệp, đặt ra cuộc chiến giữa năm thư viện, người thắng đứng đầu, được hưởng nửa đạo Thần Văn kia”.  

Lâm Nhất nhíu mày: “Cuộc chiến giữa năm thư viện?”  

“Đúng vậy, cứ mỗi hai mươi năm, năm thư viện lớn sẽ phái ra ba đệ tử không lớn hơn hai mươi, luân phiên đối chiến định thắng bại. Người thắng cuối cùng sẽ giành được nửa đường Thần Văn, như thế xem như công bằng, mọi người đều có thể chấp nhận được”.  

Lâm Nhất suy ngẫm, là một thư viện có được phần lớn Huyền sư, mỗi một bên đều có thể kết giao được những thế lực khổng lồ, thế nên cứ hễ ác chiến thì bất kể là thắng hay bại e là cũng đều chịu tổn thất nặng nề.  

Về sau, cử đệ tử đối chiến phân định thắng bại, tất cả mọi người đều có cơ hội và tổn thất cũng nằm trong khả năng chịu đựng.  

“Lúc trước, bốn thư viện kia nằm ở các châu thành khác, phát triển không mấy thuận lợi, cho đến nay, trong các trận chiến, thư viện Thiên Phủ ta đều là người thắng. Nhưng trong cuộc chiến giữa năm thư viện hai mươi năm trước, thư viện Thiên Phủ ta lại thất bại thảm hại, phải trá một cái giá cực lớn mới miễn cưỡng giữ được nửa đường Thần Văn kia. Trận đó, thua… khá là nhục…”  

Nhắc đến chuyện hai mươi năm trước, tiền bối Đường Du lộ vẻ khổ sở hiếm có.  

Ông ta vẫn nhớ rất rõ trận chiến năm đó.

Sau trận thua thảm bại, vốn phải nhượng lại một nửa đạo Thần văn nhưng Viện trưởng lại không cam tâm. Bỏ ra gần một phần tư tài nguyên của thư viện cùng với ba loại tiểu thần thông nhỏ để mong đối phương đợi tiếp hai mươi năm.  

Không ngờ đối phương vui vẻ nhận lấy mà không hề tỏ ra xíu nào vẻ từ chối.  

Chỉ là một câu nói lúc trước khi đi đã đâm sâu vào lòng của trưởng lão Viện trưởng, tất cả mọi người có mặt lúc đó đều giống như bị vả một cái thật đau vào mặt, không ngóc nổi đầu dậy.  

Lâm Nhất hiếu kỳ nói: “Người kia rốt cuộc là đã nói gì?”  

“Người kia nói, chỉ bằng đám vô dụng các ngươi thì thứ mà các ngươi dạy ra cũng chỉ là đám vô dụng, hai mươi năm sau, thư viện Tử Lô ta sẽ lại đến lấy nốt một nửa đạo Thần văn này là được”.  

Cái này…  

Lâm Nhất nghe vậy thì ngẩn ra, ngay lập tức trong lòng thầm cười khổ, đây thật đúng là cái vả mặt thật đau.  

Người của thư viện Thiên Phủ còn tưởng rằng đối phương sẽ cảm thấy khó xử, không chịu đồng ý. Ai ngờ được đối phương lại hoàn toàn không hề coi bọn họ ra gì, thẳng thừng mắng bọn họ là vô dụng.  

Hai mươi năm sau lại đến lấy là được. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi