ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Hắn cầm kiếm Táng Hoa, như nghe thấy tiếng trăng rơi, chậm rãi giơ tay lên, tầm mắt ngang với kiếm. Ở cuối tầm mắt, mũi kiếm tựa đỉnh núi sừng sững giữa trời xanh nhìn xuống mặt đất bao la.  

Keng!  

Tay phải cầm kiếm của Lâm Nhất đột nhiên quét qua, tiếng leng keng quanh quẩn không ngừng. Ánh trăng phản chiếu trên thân kiếm như những con đom đóm bay múa.  

Kiếm Táng Hoa của ta, táng hoa cũng táng người.  

Ta yêu thanh kiếm này, nghìn vàng không đổi.  

Ta yêu thanh kiếm này, vạn dặm núi sông cũng không đổi.  

Kiếm của ta, vinh quang bất diệt!  

Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, tia sáng này không ngừng phóng đại, cháy hừng hực trong mắt như một ngọn lửa.  

Thức thứ nhất của Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  

Những đám mây điện trên bầu trời hợp thành hình rồng chui vào trong cơ thể Lâm Nhất, thân kiếm sáng chói phát ra tia điện, ngưng tụ thành một con hung thú hình rồng vô cùng dữ tợn, ngay lập tức lao đi.  

Sàn diễn võ vốn đã bừa bộn lập tức xuất hiện một cái hố thật to, bụi đất mù mịt, tia điện liên tục lấp loé.  

Không đợi khí thế kia biến mất, Lâm Nhất lại chém một nhát kiếm.  

Thức thứ hai của Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật!  

Bá khí vô tận hội tụ thành một tia kinh hồng dài trăm trượng, trong nháy mắt, bức tường viện dày cao ngất lập tức xuất hiện những vết nứt, sau đó tiếp tục lan rộng ra.   

So với Bôn Lôi Trảm Điện, đặc điểm của chiêu thức Kinh Hồng Phá Nhật này chính là nhanh.  

Kiếm quang như kinh hồng, khí thế mạnh mẽ, cuồn cuộn vô biên, có thể phá vỡ mặt trời rực rỡ.  

Nhưng lúc này uy lực của nó cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.  

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nhẹ giọng thì thào: “Chiêu thức Kinh Hồng Phá Nhật này chưa đủ mạnh, hơn nữa không chỉ thiếu một chút, để Phá Nhật thì có hơi miễn cưỡng, phải lĩnh ngộ ý nghĩa thật sự của nó mới được. Cái gọi là kinh hồng, ngoài nhanh ra còn cần điều gì nữa?”  

Kinh Hồng Phá Nhật.  

Một tia kinh hồng phải làm sao để phá nhật?  

Tu luyện thức thứ hai của Bá Kiếm đến tiểu thành chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Lâm Nhất.  

Tuy rằng Kinh Hồng Phá Nhật tiểu thành đã có uy lực đủ đáng sợ, nhưng yêu cầu của Lâm Nhất đối với bản thân sẽ không thấp như thế.  

Kinh hồng vốn chỉ loài chim nhạn giật mình bay khỏi mặt nước, người đời sau thường dùng câu “chim nhạn lướt qua” để miêu tả cái nhìn thoáng qua nhưng lại để lại ấn tượng khó phai.  

Hiển nhiên vào khoảnh khắc chim nhạn giương cánh bay đi, cảnh tượng đón gió đập sóng vô cùng chấn động.  

Ánh sáng của chiêu thức này muốn có thanh thế phá nhật rõ ràng là một đạo lí.  

Kiếm quang như kinh hồng, chỉ nhìn lướt qua đã khiến người ta không thể quên. Còn phá nhật tất nhiên không phải phá nhật chân chính, mà là loại thanh thế kia quá kinh hãi, làm người ta sinh ra ảo giác có thể phá tan ánh mặt trời rực rỡ chỉ bằng một nhát kiếm.  

Nếu muốn kiếm như chim nhạn thì trước hết cần phải có nước, chim nhạn giương cánh, đón gió lướt qua nghìn con sóng, mượn lực của sóng tung cánh bay lượn.  

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân mở mắt ra, trong mắt có tia sáng xẹt qua: “Nếu đã như vậy thì mình phải đổi chỗ để tu luyện chiêu thức này”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi