ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Một giây trước ba người còn phối hợp với nhau giết địch, mà bây giờ hai người trong số đó lại dùng ánh mắt cực kỳ băng lạnh nhìn về phía Lâm Nhất.  

Sâu trong ánh mắt đó đều ẩn chưa sát ý như có như không.  

Bước chân Lâm Nhất khẽ khựng lại, hắn có thể bước về phía trước, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể ra khỏi căn thạch thất. Cũng có thể lựa chọn dừng lại, quay lưng về phía hai người kia, như vậy hắn vẫn có thể chui ra ngoài bất cứ lúc nào.  

Nhưng hắn đều không lựa chọn.

Dương Phàm, Quách Húc, tầm nhìn của hai người này cùng dán chặt vào bóng lưng của Lâm Nhất. Chân nguyên dồi dào trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển, sâu trong đáy mắt nhìn như không có biểu hiện gì đều chứa đầy sát ý mờ nhạt.  

Sát ý mờ nhạt đó được che giấu khá khéo léo, lượn lờ xung quanh người Lâm Nhất, có vẻ do dự không quyết. Nhưng một khi hạ quyết tâm thì sẽ là thủ đoạn sấm rền gió giật, một đòn tất sát.  

Hai người đều đang chờ đợi, đợi Lâm Nhất trả lời Dương Phàm như thế nào. Dù sao chỉ là một câu nói nghe rất bình thường, nếu không chú ý thì hoàn toàn không nhận ra sự hung hiểm chứa trong đó.  

Chỉ cần Lâm Nhất hơi buông lỏng cảnh giác, hai người họ sẽ lập tức ra đòn sát thủ.  

Không nên nghi ngờ sự quả quyết của nhân tài trên bảng Long Vân, yêu nghiệt bậc này một khi phát hiện ra tính nguy hiểm của ngươi, chắc chắn sẽ không nương tay.  

“Gọi ta có chuyện gì?”  

Vượt ngoài dự liệu của hai người, gần như đúng lúc Dương Phàm vừa dứt lời, Lâm Nhất đã xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm, lạnh giọng hỏi.  

Hắn không chọn chạy đi với tốc độ tia chớp, cũng không chọn tiếp tục đứng quay lưng lại hai người họ, mà xoay người lại, vô cùng đường hoàng, không kiêu căng không tự ti nhìn về phía Dương Phàm.  

Ý cười trên mặt Dương Phàm cứng đờ, ngược lại hơi nghi hoặc, tên nhóc này thật sự không phát hiện ra sát ý của mình.  

Quách Húc ở bên cạnh trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khẽ giọng cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng, Dương huynh có chút tò mò về ngọc giản của ngươi, ngươi qua đây chúng ta cùng nghiên cứu một chút”.  

Trong lúc nói chuyện, hắn ta ra vẻ thờ ơ tiến tới.  

Dương Phàm phản ứng lại, bảo vệ cho Quách Húc, cười nói: “Chúng ta trao đổi học hỏi với nhau đi, công pháp thượng cổ trong tay ta chắc ngươi cũng sẽ có chút hứng thú”  

Lâm Nhất không đổi sắc mặt, nhướng mày, nhìn Dương Phàm lạnh nhạt nói: “Hứng thú đương nhiên là có, nhưng Dương huynh muốn xem ngọc giản trong tay ta thì làm phiền huynh tự mình qua đây một chuyến”.  

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn như có như không dừng trên người Quách Húc đã tiến tới hai bước.  

Ầm!  

Chỉ một cái liếc mắt ấy, trong đầu Quách Húc ầm vang một tiếng, toàn thân tê dại. Trong nháy mắt, dường như có vô số thanh kiếm sắc bén treo lở lửng trước mặt hắn ta, chỉ cần hắn ta bước thêm nửa bước sẽ có kiếm ý đầy trời như nước lũ vỡ đê tràn về phía hắn ngay lập tức.  

Chết tiệt!  

Dưới áp lực đó, Quách Húc thầm mắng một câu, miễn cưỡng dừng bước chân sắp bước ra, không dám tiến tới nữa.  

Còn Dương Phàm, thấy Lâm Nhất có thế nên không sợ hãi bảo hắn ta đi qua, khiến hắn ta càng cảm thấy ngạc nhiên.  

“Dương huynh, vừa rồi chân cẳng của huynh mới bị thương phải không? Vậy để ta qua đó”.  

Lâm Nhất thầm cười nhạt một tiếng, nhấc chân tiến tới.  

“Đứng lại cho ta!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi