Đều là oán khí của những người chết dưới kiếm Cơ Vô Dạ, bọn họ đã bị cơn giận và thù hận làm mất đi lý trí từ lâu, chỉ muốn tất cả những thứ mình gặp phải đều phải chôn theo mình.
Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!
Trong lúc Kim Ô Ấn xuất hiện, Lâm Nhất lập tức bước tới một bước, để lại chín tàn ảnh.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Vẫn chưa hết, trên mỗi tàn ảnh đều chứa đựng khí thế Bôn Lôi động trời, sau đó chém một kiếm xuống.
Ầm!
Điện quang cuồn cuộn ngưng tụ thành kiếm mang màu bạc thoáng chốc chiếu sáng cả Huyết Ngục u ám, chín tia kiếm mang lần lượt giao nhau, đồng thời xuyên thủng vực sâu màu máu kia.
A! A! A! A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, không ngừng có bóng kiếm tiêu tán trong vực sâu màu máu, bị điện quang đốt cháy thành khói đen hôi thối.
Vực sâu màu máu đáng sợ cứ thế bị chín tia kiếm mang đan xen cố định trên không trung không thể rơi xuống.
Nó tựa như một thi thể thối rữa bị chín tia kiếm mang xuyên thủng hư không treo lên không trung, không thể động đậy.
Nhưng dù thế vẫn có rất nhiều kiếm quang màu máu rải rác rơi lên người Lâm Nhất, phát ra tiếng xoẹt xoẹt, ăn mòn da thịt.
Lâm Nhất vung kiếm, không dám thả lỏng dù là một chút.
“Lại chặn được rồi…”
Trong mắt Cơ Vô Dạ lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào, Huyết Ngục Tù Long!”
Hắn ta đứng giữa không trung, kiếm trong tay khẽ rung.
Oanh!
Vực sâu màu máu bị xuyên thủng kia lập tức tản ra, một huyết võng khổng lộ ngưng tụ từ vô số huyết mang ngọ nguậy tránh thoát khỏi Bôn Lôi Trảm Điện của Lâm Nhất, muốn bắt lấy hắn.
Gào!
Dưới sự điều khiển của Cơ Vô Dạ, huyết võng đáng sợ liên tục phát ra tiếng gào thét, sát khí vô tận tràn ngập xung quanh, dù Lâm Nhất có rút lui nhanh đến mức nào, dường như cũng không thể tránh né trong Huyết Ngục này.
Huyết võng nhanh chóng bắt lấy Lâm Nhất, sau đó không ngừng co lại.
Nó còn chưa hoàn toàn co chặt mà Lâm Nhất đã cảm thấy cả người đau nhói. Cũng may thân thể hắn rất cứng rắn, nhưng e rằng một khi bị bắt, kết quả chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Keng! Keng! Keng!
Những tia kiếm quang chém lên huyết võng làm tia lửa bắn ra, nhưng lại không có tác dụng gì.
Cơ Vô Dạ lạnh nhạt đứng nhìn mọi thứ Lâm Nhất làm, ở trong mắt hắn ta, đó đều là giãy giụa vô ích.
“Nên kết thúc rồi…”
Một lúc sau, Cơ Vô Dạ mới lạnh nhạt nói.
Trận chiến này nên kết thúc từ lâu, vào khoảnh khắc hắn ta sử dụng Ma Ngục Huyết Sát, Lâm Nhất đã định sẵn chỉ có thể làm đồ chơi của hắn ta.
“Sắp thua rồi à?”