ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt của bốn gia chủ khác cũng khá khó coi, bọn họ cũng không ngờ rằng trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu còn có người.  

Nếu biết trước như thế thì đã không dám ra mặt rồi.  

Ai nấy đều thấy thấp thỏm bất an, rất sợ người này nói ra những lời quá đáng.  

Cường giả có thể điều khiển Tử Điện Ma Long Điểu, chỉ nghĩ thôi đã thấy sởn gai óc, nếu người này có thù oán với thành Thiên Lăng, thì chắc chắn tứ đại gia tộc và Tiêu Vân Tông sẽ gặp phải hoạ lớn, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.  

Mấy người thầm cầu nguyện là tốt nhất người này chỉ đi ngang qua, tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì.  

Hai bên đối diện nhau, khiến bầu không khí của thành Thiên Lăng trở nên rất nặng nề, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm lên phía trên. Mọi người đều vô cùng sợ hãi, không ngờ yêu thú Thiên Phách cấp bá chủ như Tử Điện Ma Long Điểu lại bay khỏi núi Viêm Long để đến thành Thiên Lăng.   

Lúc nghe thấy lời của Tông chủ Tiêu Vân Tông, sắc mặt mọi người lại tiếp tục thay đổi, trên người Ma Long Điểu còn có người.  

“Đúng là thú vị, ngay cả Lâm mỗ mà tứ đại gia tộc và Tông chủ Tiêu Vân Tông của thành Thiên Lăng cũng không nhận ra”.  

Lúc này, ánh sánh trên lưng Ma Long Điểu dần biến mất, một bóng người chậm rãi đứng dậy. Người đó mặc áo xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, mi thanh mục tú, khí phách anh tuấn, có khí chất tựa thần tiên, đó là một khuôn mặt tất cả mọi người ở thành Thiên Lăng đều có thể nhận ra.  

Lâm Nhất!  

Hắn nói chuyện không lớn, nhưng lại vang vọng khắp cả thành Thiên Lăng.  

Mộc Hàn trên lưng Thiết Giác Điêu sợ hết cả hồn, suýt thì rơi xuống đất. Không ngờ lại là Lâm Nhất, người thần bí trên lưng yêu thú Thiên Phách cấp bá chủ chính là Lâm Nhất mà hắn ta khinh thường trước đây.  

Tông chủ Tiêu Vân Tông há hốc mồm, trợn tròn mắt, hoàn toàn nói không nên lời, ngây người đứng ở đó.  

Sắc mặt của bốn gia chủ còn lại cũng không ngừng thay đổi, vô cùng đặc sắc, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được Lâm Nhất ngồi bên trên.  

Lạc Thuỷ thượng nhân đang đứng trên đỉnh núi Lạc Thuỷ quan sát chuyện này cũng rất ngạc nhiên.  

Tử Điện Ma Long Điểu kia có huyết mạch Long Tộc, chính là dị tộc, huyết mạch vô cùng cao quý, còn có thể xem như yêu thú hàng đầu ở toàn bộ cổ vực Nam Hoa. Trước đây ông ta từng muốn thu phục nó làm yêu thú bảo vệ núi, nhưng tiếc là con yêu thú này rất thông minh xảo trá.  

Chỉ cần cảm nhận được hơi thở của ông ta, nó sẽ chạy xa, trốn trong cấm địa trên núi không ra mặt.  

Sau mấy lần như thế, Lạc Thuỷ thượng nhân cảm thấy phiền phức nên cũng từ bỏ suy nghĩ đó, với thực lực của ông ta muốn thuần phục con Ma Long Điểu này chỉ cần tốn chút sức là được.  

Nhưng ông ta là người kiêu ngạo, cảm thấy nếu con Ma Long Điểu này đã không thích ông ta, thì ông ta cũng lười quan tâm đến nó.  

Có điều ông ta không thể ngờ rằng nó lại đi theo Lâm Nhất, hơn nữa ông ta thực lực hơn người, vừa nhìn đã biết Tử Điện Ma Long Điểu sắp thăng lên yêu thú Vương Giả rồi.  

Ông ta không thích Lâm Nhất cho lắm, cũng không xem trọng hắn, cũng chỉ giữ sự khách sáo ngoài mặt mà thôi. Nhưng không biết tiểu tử này có ma lực gì, Đế Nữ chung tình với hắn thì thôi đi, ngay cả Tử Điện Ma Long Điểu sắp thăng cấp thành yêu thú Vương Giả cũng đi theo hắn.  

Cái quái gì vậy?  

Khoé miệng Lạc Thuỷ thượng nhân khẽ giật giật, không nhịn được chửi tục một câu không phù hợp với hình tượng của ông ta.  

Lạc Thuỷ thượng nhân vẫn ổn, dù sắc mặt ông ta có khó coi đến mấy, người ngoài cũng không thể nhìn thấy.  

Mấy người nhóm Tông chủ Tiêu Vân Tông đang chặn đường Lâm Nhất trên không trung đều tỏ vẻ lúng túng.  

Bọn họ không ngờ rằng mình sẽ bị mất mặt như thế dưới ánh nhìn của rất nhiều người, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.  

Không ai ngờ rằng người thần bí trên lưng Ma Long Điểu lại là Lâm Nhất!  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi